g. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt có chút dò xét. Thanh Hằng đứ
Hằng." Tôi bình tĩnh gật đầu, gi
khiến Lý Đức Hoàng bất ngờ. A
"Chúc mừng hai người. Trô
hau, tôi thực sự cảm thấy họ thuộc về
m ơn em, Lam Khê. Chị rất vui vì e
ý Đức Hoàng đi tới. Một cô gái trong
của anh trai mình suốt tám năm trời. Sao thế, hôm nay đến để c
ặt tôi. Những người xung quanh bắt đầu
, anh ta chỉ đứng im, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, dường như coi đây là
chút tình cảm nào, mà chỉ đơn giản là vì nể mặt anh trai tôi. Anh ta để tôi tự do mơ mộng, tự
c công khai, như một cách để khẳng định với mọ
rong cổ họng. Tôi không muốn ở l
ói, quay người bước đi, cố
n gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt. Tôi không khó
lại. Tôi nghe thấy tiếng Lý Đức Hoàng dịu dàng nói: "Thanh Hằng
ưng chiều đó, chưa b
để tìm anh trai và rời đi t
hị có thể nói chuyện với
im l
ững lời của cô ấy lúc nãy... thật quá đáng. Nhưng chị mong em hiểu,
hận xem tôi đã thực
ười mệt mỏi nở trên môi.
g đầu lên, kinh hoàng nhận ra một dàn đèn sân khấu lớn đang lung
ên, theo phản xạ đẩy
e thấy tiếng la hét hoảng loạn của mọi
, chỉ trong một khoảnh khắc, rồi không một chút do dự, anh ta lao
àn toàn b
hìn cảnh tượng đó. Một cảm giác lạnh
n sập
Cơn đau dữ dội ập đến, và thế giớ
ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là Lý Đức Hoàng đang ôm chặt T
ắng đó, không
.
n. Mùi thuốc sát trùng xộc
đang ngồi bên cạnh, gương m
của anh. Lẽ ra anh không nên để em đến đó. Lẽ ra anh nên
ruyền đến từ vết thương trên đầ
Khoảnh khắc Lý Đức Hoàng l
ư một người bệnh cuối cùng cũng nhận được chẩn đoán, dù là tồi tệ nhất,
giọng nói chắc chắn, "Em m
sự đau lòng, nhưng cuối cùng anh gậ
ết rằng tám năm thanh xuân c
ới của cuộc đời