Họ đã chọn những giọt nước mắt cá sấu của một kẻ dối trá thay vì ước mơ của chính em gái ruột của mình.
Vài ngày sau, khi họ đang trong chuyến du lịch Phú Quốc xa hoa mà họ đã luôn hứa hẹn với tôi, tôi thấy những bức ảnh. Ánh Vy, rạng rỡ và không một vết sẹo, mỉm cười giữa hai người anh trai cưng chiều hết mực. Tương lai của tôi đã bị đánh đổi lấy một chiếc mũi mới và một chuyến đi biển.
Đó cũng là lúc cuộc gọi đến. Một dự án nghiên cứu y học tối mật kéo dài mười lăm năm. Không được liên lạc với thế giới bên ngoài. Với một số người, đó là một bản án chung thân, nhưng với tôi, đó là một chiếc phao cứu sinh.
Tôi gói ghém hành lý vào một chiếc túi duy nhất, để lại bằng chứng về những lời nói dối của Ánh Vy trên bàn cho các anh tôi tìm thấy, và ra đi mãi mãi.
Chương 1
Vào đêm sinh nhật lần thứ hai mươi hai, An Chi ngồi lặng lẽ trong phòng, lá thư chấp thuận từ Cambridge sáng rực trên màn hình laptop của cô.
Đó không chỉ là một lá thư, đó là kết tinh của nhiều năm làm việc không ngừng nghỉ, của việc bỏ qua những bữa tiệc và vùi đầu vào sách vở.
Đó là một suất học bổng nghiên cứu danh giá, một con đường dẫn đến tương lai mà cô đã tự mình xây dựng, bằng từng viên gạch đẫm mồ hôi và nước mắt.
Toàn bộ số tiền tiết kiệm cả đời cô, được chắt chiu từ các suất học bổng và công việc làm thêm, đều được dành cho giấc mơ này.
Tiếng cười từ dưới nhà vọng lên, một âm thanh trong trẻo, lanh lảnh không thuộc về cô.
Nó thuộc về Ánh Vy.
Ánh Vy, đứa con gái mồ côi của đối tác kinh doanh quá cố của cha cô, đã sống với họ được bốn năm, kể từ vụ tai nạn xe hơi đã cướp đi cả cha mẹ của hai bên.
Hai người anh trai của cô, Gia Huy và Duy Long, đã nhận Ánh Vy về nuôi vì một cảm giác trách nhiệm, một gánh nặng tội lỗi mà họ mang theo vì đối tác của cha họ đã chết cùng ông.
Lúc đầu, An Chi đã chào đón cô. Cô hiểu sự mất mát.
Nhưng dần dần, một cách âm thầm và độc địa, Ánh Vy đã len lỏi vào kết cấu gia đình họ, đồng thời phá vỡ vị trí của An Chi trong đó.
An Chi bước xuống cầu thang, bị thu hút bởi một sự im lặng nặng nề đột ngột.
Gia Huy, anh cả của cô, đứng bên lò sưởi, khuôn mặt anh là một chiếc mặt nạ nghiêm nghị đến lạnh lùng. Anh là CEO của đế chế xây dựng của gia đình, một người đàn ông giải quyết công việc bằng những con số và sự thật cụ thể, không phải bằng cảm xúc.
Duy Long, người em trong hai anh, dựa vào tường, khoanh tay, vẻ mặt là một sự pha trộn bất ổn giữa thương hại và tức giận. Anh luôn là người sống tình cảm hơn, trái tim dễ bị lay động.
Ở trung tâm căn phòng, trên chiếc sofa trắng tinh tươm của họ, Ánh Vy ngồi đó, úp mặt vào hai bàn tay, đôi vai run lên vì những tiếng nấc.
"Có chuyện gì vậy?" An Chi hỏi, giọng cô nhẹ nhàng.
Ánh mắt Gia Huy lướt qua cô, lạnh lùng và khinh khỉnh. "Ánh Vy cần phẫu thuật khẩn cấp."
An Chi, một sinh viên y khoa, cảm thấy một sự lo lắng chuyên nghiệp dâng lên. "Đã xảy ra chuyện gì? Phẫu thuật gì vậy?"
"Là... thẩm mỹ," Duy Long lẩm bẩm, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. "Vài vết sẹo từ một tai nạn cũ mà cô ấy chưa bao giờ kể cho chúng ta. Nó đang gây ra cho cô ấy nỗi thống khổ tâm lý sâu sắc."
Ánh Vy bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào. "Em chỉ muốn cảm thấy bình thường. Em nhìn thấy nó mỗi khi em soi gương. Nó nhắc em nhớ về... về tất cả những gì em đã mất."
An Chi cau mày. Cô chưa bao giờ thấy bất kỳ vết sẹo đáng kể nào trên khuôn mặt Ánh Vy.
"Cô ấy cần người giỏi nhất," Gia Huy tuyên bố, giọng anh không cho phép bất kỳ sự tranh cãi nào. "Bác sĩ thẩm mỹ nổi tiếng ở Quận 1. Ca phẫu thuật sẽ diễn ra tối nay."
Máu trong người An Chi như đông lại. Vị bác sĩ đó nổi tiếng lẫy lừng, và chi phí của ông ta thì ở trên trời.
"Chắc phải tốn cả một gia tài," cô nói, một nút thắt lo âu siết chặt trong lồng ngực.
Gia Huy cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô. Không có sự ấm áp nào trong mắt anh, chỉ có một sự quyết tâm mệt mỏi. "Đúng vậy. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ dùng quỹ Cambridge của em."
Trời đất dưới chân cô như sụp đổ.
"Cái gì?" Từ đó chỉ là một tiếng thì thầm, lạc lõng trong căn phòng mênh mông.
"Đó là tài sản lưu động duy nhất chúng ta có thể tiếp cận ngay lập tức," Gia Huy giải thích, như thể đang thảo luận về một giao dịch kinh doanh thông thường. "Đây là vì gia đình. Ánh Vy là gia đình."
"Nhưng... đó là cả tương lai của em," An Chi lắp bắp, nhìn từ khuôn mặt không thể lay chuyển của Gia Huy sang vẻ mặt đầy mâu thuẫn của Duy Long. "Em đã làm việc nhiều năm vì nó. Các anh biết mà."
Duy Long rời khỏi bức tường. Mặt anh đỏ bừng vì giận dữ, nhưng nó không nhắm vào Gia Huy. Nó nhắm vào cô.
"Em không thể có lòng trắc ẩn một giây nào được à, An Chi?" anh gắt lên. "Nhìn con bé đi! Nó đang đau khổ. Cha chúng ta sẽ muốn chúng ta chăm sóc cho nó. Đây mới là cách để tôn vinh ký ức của ông."
"Tôn vinh ký ức của ông bằng cách hủy hoại cuộc đời em ư?" Giọng An Chi vỡ ra, sự bất công thiêu đốt trong cổ họng cô.
"Đừng có làm quá lên như thế," Duy Long nhếch mép. "Chỉ là tiền thôi mà. Em thông minh, em sẽ tìm được cách khác. Ánh Vy thì không thể. Con bé không có gì cả. Không có ai cả."
Ánh Vy chọn đúng khoảnh khắc đó để ngước lên, đôi mắt đỏ hoe và cầu xin. "Ôi, chị An Chi, em xin lỗi. Em không muốn thế này đâu. Anh Gia Huy, đừng mà, em không thể là lý do khiến chị ấy ghét em được."
Lời nói của cô ta là một đòn thao túng bậc thầy, vẽ nên hình ảnh An Chi là một kẻ phản diện độc ác, vô cảm.
Vẻ mặt của Gia Huy càng cứng lại. Anh bước đến bàn làm việc, lấy ra một cuốn séc và viết. Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy như tiếng ước mơ của An Chi đang vỡ nát.
Anh đưa tấm séc cho Ánh Vy. "Đi đi. Bọn anh sẽ giải quyết chuyện này."
Ánh Vy ném cho An Chi một cái nhìn đẫm nước mắt cuối cùng, trong đó lóe lên một tia đắc thắng, trước khi được trợ lý của Gia Huy nhanh chóng đưa đi.
Sự im lặng mà cô ta để lại thật ngột ngạt.
"Em không thể tin được là các anh đã làm điều này," An Chi nói, giọng cô run rẩy vì sự pha trộn giữa đau buồn và thịnh nộ.
"Nếu em không thể có lòng trắc ẩn hơn, có lẽ em không nên ở đây nữa," Duy Long nói, giọng anh trầm và đầy đe dọa. "Đây là nhà của chúng ta. Chúng ta chăm sóc gia đình trong ngôi nhà này. Nếu em không hiểu điều đó, thì cút đi."
Những lời nói đó đánh vào cô còn đau hơn cả một cú đấm.
Cô quay người và chạy trở lại phòng mình, tiếng thở hổn hển của chính cô vang vọng trong tai.
Vài ngày sau, họ đã đi.
Không chỉ ra khỏi nhà, mà ra khỏi đất nước.
Họ đã đưa Ánh Vy đi một kỳ nghỉ sang trọng đến Phú Quốc để "hồi phục". Đó là chuyến đi mà An Chi đã mơ ước cả đời, chuyến đi mà các anh trai cô luôn hứa sẽ đưa cô đi sau khi cô tốt nghiệp.
Cô thấy những bức ảnh trên mạng xã hội. Ánh Vy, rạng rỡ và mỉm cười, tạo dáng giữa hai "người anh" đẹp trai, hết mực cưng chiều trên một bãi biển ngập nắng. Không có dấu hiệu của bất kỳ cuộc phẫu thuật nào, không băng bó, không sẹo.
Chỉ có hạnh phúc thuần khiết, không pha tạp.
Thứ hạnh phúc đã được mua bằng tương lai của An Chi.
Đó là ngày cuộc gọi đến.
Bác sĩ Trần Quốc Dũng, giám đốc Viện Nghiên cứu Y học Quốc gia, một người đàn ông mà công trình của ông cô đã ngưỡng mộ trong nhiều năm. Ông đã đọc luận văn của cô, nhìn thấy tiềm năng của cô.
Ông đề nghị cho cô một vị trí. Một dự án nghiên cứu y học được phân loại cao, hoàn toàn bị cô lập.
Mục tiêu: chữa một dạng ung thư hiếm gặp và hung hãn đã cướp đi vô số sinh mạng, bao gồm cả một người họ hàng xa của họ.
Thời hạn: mười lăm năm.
Không liên lạc với thế giới bên ngoài. Không điện thoại, không internet, không thư từ.
Đối với một số người, đó là một nhiệm vụ tự sát chuyên nghiệp, một bản án chung thân.
Một trong hai người anh của cô, cả hai đều có nền tảng khoa học vững chắc từ thời đại học trước khi gia nhập công việc kinh doanh của gia đình, đã từng nằm trong danh sách rút gọn cho dự án này nhiều năm trước nhưng đã từ chối vì sự nghiệp.
Đối với An Chi, người vừa chứng kiến cuộc đời mình cháy thành tro bụi, đó là một chiếc phao cứu sinh.
"Tôi chấp nhận," cô nói, giọng cô trong trẻo và vững vàng.
Cô gói ghém một chiếc túi duy nhất, để lại chiếc laptop trên giường với lá thư Cambridge vẫn còn trên màn hình, và bước ra khỏi ngôi nhà không còn là nhà nữa.
Cô không ngoảnh lại.
Gia Huy và Duy Long trở về một tuần sau đó, rám nắng và thư thái.
Họ bước vào một ngôi nhà có cảm giác... trống rỗng.
Họ tìm thấy phòng của cô, đã bị dọn sạch mọi đồ dùng cá nhân ngoại trừ chiếc laptop.
Họ bối rối, rồi khó chịu. Họ cho rằng cô đang giận dỗi.
Sau đó, thư đến.
Một phong bì màu nâu dày duy nhất được gửi cho họ, với nét chữ gọn gàng, chính xác của An Chi.
Bên trong không phải là một lá thư.
Đó là bằng chứng.
Những đoạn ghi âm cuộc gọi của Ánh Vy với một người bạn, cười cợt về việc cô ta đã giả vờ "khủng hoảng tâm lý" để có được ca phẫu thuật mà cô ta muốn.
Sao kê ngân hàng cho thấy một quỹ tín thác bí mật do cha cô ta để lại, chứng minh cô ta không hề là một đứa trẻ mồ côi nghèo khó như cô ta vẫn tuyên bố.
Những bức ảnh của cô ta với một người bạn trai, chính là người đã tiện lợi cung cấp một "lời khai nhân chứng" về chấn thương trong quá khứ của cô ta.
Mảnh ghép cuối cùng là một bản sao của báo cáo y tế. Ca phẫu thuật "khẩn cấp" của Ánh Vy thực chất là nâng mũi và tiêm chất làm đầy.
Tay Gia Huy run rẩy khi anh làm rơi những tờ giấy. Máu như rút khỏi mặt anh.
Duy Long nhìn chằm chằm, miệng há hốc, mặt đỏ bừng lên như thể sắp nghẹt thở.
Anh lao tới chiếc điện thoại, những ngón tay run rẩy bấm số của An Chi.
Nó chuyển thẳng vào hộp thư thoại. Hộp thư đã đầy.
Anh thử lại. Và lại thử. Kết quả vẫn như cũ.
Trong một cơn thịnh nộ và tuyệt vọng, anh ta ném chiếc điện thoại vào tường, nó vỡ tan thành hàng chục mảnh.
Gia Huy đứng chết lặng, toàn bộ sức nặng không thể đảo ngược của sự phản bội của họ đổ ập xuống anh.
Họ không chỉ cho đi tiền của cô.
Họ đã đẩy cô ra ngoài.
Họ đã đánh đổi người em gái tài năng, tận tụy của mình để lấy một lời nói dối.
Đêm đó, khi một cơn bão gào thét bên ngoài, phản chiếu cơn bão trong lòng họ, họ nhận được một email chính thức, được mã hóa từ Viện Nghiên cứu Y học Quốc gia.
Đó là một thông báo tiêu chuẩn. Nó thông báo rằng An Chi đã được chính thức gia nhập Dự án Kỳ Lân.
Mọi liên lạc và hồ sơ trước đây của cô giờ đã được niêm phong theo các giao thức an ninh quốc gia.
Cô, về mọi mặt, đã biến mất.
Trong mười lăm năm.
Sự nhận thức không phải là một cú sốc đột ngột, mà là một cái lạnh từ từ, len lỏi sâu vào xương tủy họ.
Một cái lạnh sẽ còn đeo bám họ trong suốt mười lăm năm tới.
Họ bị bỏ lại với một bóng ma, một căn phòng trống, và một sự hối tiếc nghiền nát, suốt đời.