gưỡng cửa. Vẻ mặt anh là một bức tường trung lập được x
à một cơn bão của những cảm xúc mâu thuẫn - giận
ược hỗ trợ, khuôn mặt tái nhợt và hốc hác. Nhưng đôi mắt cô ta, khi chú
An Chi cuối cùng và hoàn toàn bị tr
út ra những năm tháng của những hành động tàn nhẫn nhỏ nhặt, sự phá hủy "vô tình" nhữ
g trong bệnh viện: "Cô ta chỉ đang c
đòn tấn công tuyệt vọng cuối cùng, lời r
mình. Sự thật không
g. Cô chọn giữ lại mảnh p
vali, siết chặt cho đến khi
ẹ nhàng, thoáng đãng, hoàn toàn trái ngược với sức nặng đang đè nén
hanh chóng bị che giấu. Anh nghĩ rằng đây là
anh cộc lốc. "Đó là
buồn. Màn kịch của em ở bệnh viện hoàn toàn kh
, tâm trí cô là một màn sương tê dại. Đó là lời nói
đang thách thức, chế nhạo họ bằng chí
cả," cô lặng lẽ nói, nhưng
i. "Em sẽ không lấy phòng của chị đâu. Em không
o khác, khiến cô ta có vẻ cao thượng và
Chi tuyên bố, giọng cô đều đều. "Một khi tô
iết, không pha tạp trong mắt Ánh Vy trước khi nó
bước tới, giọng anh trầm
, giọng anh pha lẫn sự khinh miệt. "Nó đang cắt đứt quan h
i khinh bỉ. "Đi đi. Đừng có bò về đây khi cái phòng ký túc xá nhỏ bé
ủa anh ta lắng xuống trong p
ả lời. Không cò
kỹ, món quà của Gia Huy cho sinh nhật lần thứ năm của cô. Cô đặt nó lên giường. Cô nhặt lên
thứ cần thiết. Bỏ
i. Tiếng chốt khóa vang lê
ó là một biểu hiện vật lý cho những mối quan
g đó như một phiên tòa, chặn
uy, rồi đến Duy Long.
ng một bên, dọn đ
nói, giọng anh ta là một lời th
hối hận về điều này
ý, đẩy cô về phía trước, ra khỏi phòng,
rào đột ngột. Cơn mưa lạnh buốt, làm ướt sũng quầ
ày một lần nữa!" Giọng Gia Huy vang lên từ ngưỡng cửa.
thủ tục. Anh đã từ bỏ cô
ân biệt được đó là mưa trên mặt hay là
rên tay cô, một vết sẹo từ một tai nạn thời thơ ấu, đã nứt ra vì sức căng
quãng đường về nhà, khuôn mặt anh đẫm nước mắt, kinh hoàng vì sợ cô bị thương nặ
, khô ráo, nhìn cô chảy máu trong mưa,
hân cô dọa sẽ khuỵu xuống. Cô quá mệ
ng đi!" Một giọ
iếc mặt nạ hoàn hảo của sự tuyệt vọng bi thảm. "Anh Gia
đầu làm ướt bộ quần áo
hét lên, giọng anh pha lẫn sự hoả
che chắn cho cô ta khỏi cơn mưa, hối hả
i cay đắng, tan nát thoáng trên môi c
à thế giới bắt đầu t
một chiếc xe hơi phan
cánh tay mạnh mẽ đã đỡ lấy c
húa, họ đang l
khuôn mặt của Bác sĩ Trần Quốc Dũng. Ông đã
chảy máu của cô, vẻ mặt ông trở nên giận dữ n
cô ấy đứng ngoài này như thế này? Cô ấy là bộ óc xuất sắc nhất mà tôi từ
uy Long đáp trả, bước
i thì thầm, kéo tay áo Bác sĩ D
. Cô không muốn ông chiến đấu
gì!" Bác sĩ Dũng khăng khăng, cơn giận
bình tĩnh một cách nguy hiểm, mặc dù một tia bất an thoáng qua trên k
i lại cầu xin,
cô, vào bàn tay đang chảy máu của cô, và cơn giận của
cô vào chiếc xe ấm áp, khô rá
một cái nhìn khinh miệt cuối
hưng mang một sức nặng to lớn. "Đến khi các người nhận
i khỏi lề đường, đèn pha của n
ên bậc thềm, chết lặng. Sự giận dữ và chắc chắn đã biến mất khỏi khuô
é và lạc lõng
gạt đi hình ảnh đ
ớc, đưa cô vào bóng tối,
hưng cuối cùng, cô đã