ột sự vui vẻ gượng gạo, cảm
g băng mỏng manh vắt ngang mũi, trông
độ, lưỡi dao di chuyển một cách tỉ mỉ. Duy Long đang vỗ lại
ng vô hình ngăn cách cô khỏi k
nói lời
mà là một lời tạm biệt thực sự, cuối cù
giọng cô ta có chút mơ màng. "Những bãi biển,
không ngẩng lên khỏi công việc của mình. "Ngay khi e
ệt nhất," Ánh Vy thỏ thẻ, vư
nghỉ dưỡng tốt nhất. Hạng nhất suốt chặ
ủa cô. Cơ hội c
nói, giọng cô mạnh mẽ hơn cô tưởng.
thiếu kiên nhẫn. Mắt Duy Long cảnh giá
nhận một vị trí. Đó là... một dự á
m màu à. Đi đâu? Một chuyến đi
ắng nghe. Họ thậm chí còn không cố gắng. "Đó là một suất
? Ấn tượng đấy. Nhưng họ không chỉ trao vị trí một các
em," cô giải thích, cố gắng giữ giọng n
nụ cười của cô ta có chút quá rạng rỡ. "Chúng ta
c trò chuyện trở lại với cô ta, trở lại
ệt vọng của cô ngày càng lớn. "Em sẽ
g rơi và
xuống. Duy Long nhìn chằm c
u, không tin nổi. "Em đang nói cái g
vào loại tối
ái gì đây, phim điệp viên à? Em thật lố bịch. Em chỉ làm
An Chi nói, sự mệt mỏi của tất cả những điều này đè nặ
g Duy Long cao lên. "Sau tất cả những gì chún
nhàng nhắc lại. "Anh nói nếu em không t
ỏ bừng vì một cơn giận mới. "A
đáp, giọng cô không còn cảm xúc. "Em không bỏ rơi các anh. Em đang bắ
giữa ba người họ, một tia hoảng loạn trong mắt c
giọng anh chuyển lại chế độ CEO thực
cấp nhà ở,"
ong thách thức. "Bọn anh phải làm gì vớ
a," cô ta thì thầm, mắt rưng rưng. "Chị ấy đang rời bỏ ch
nhà của mình, gia đình của mình, và Ánh Vy, đứa trẻ m
ộ ập đến với An Chi. Cô đã
như tro tàn. "Tôi sẽ dọn đi ngay trong đêm nay. Như vậy sẽ tốt
ọ đã mong cô sẽ chiến đấu, sẽ tranh cãi, sẽ đòi lại không gia
m họ
quả quyết trước đó. "Cô ta chỉ đang cố làm cho chúng ta
a dường như cũng kh
Họ không hiểu. Họ không thể nhìn thấy vực thẳm đã mở ra
y là một cuộc
n một cuộc phẫu thuật cắt bỏ, cắt đi m
n đồ đạc," cô nói,
y gọi, một nốt bất định
cửa nhưng kh
i là một lời xin lỗi. Đó không phải là một lời cầu
i phòng, để lại các anh trai mình trong một
, nỗi đau của chính anh là một thứ hữu hình, và thì thầm, "Anh sẽ luôn chăm sóc em, Chi à. Anh hứa." Du
g lờ
ơi thở trong không khí tan bi
cô từ chối khóc. Cô k
lạnh lùng. Cô đóng gói sách giáo khoa, ghi chú nghiên cứu, vài
ừ thời thơ ấu, những món quà từ các a
của họ, đứng nhìn từ ngưỡng cửa, kh
giọng bà là một tiếng gầm gừ phẫn nộ. "Cho đ
về phía Ánh
bình tĩnh nói. "Cháu đi đây. Họ s
mở to. "Đi
o khóa vali của mì
ếc vali nặng trịch lên, một b
anh không thể đọc được. Anh
hông về