Bảy năm yêu thương và hy sinh, đổi lại chỉ là sự sỉ nhục và một bản án tù oan. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Sau khi được bảo lãnh, tôi nhận được tin nhắn của anh ta:
"Anh biết em bị oan. Ở yên đó đợi anh."
Tôi cười khẩy, bẻ gãy sim điện thoại.
Tưởng Giao Thủy, Liêu Linh, trò chơi kết thúc rồi. Giờ là lúc tôi đòi lại tất cả.
Chương 1
Kỷ Phi POV:
Bảy năm hôn nhân của tôi kết thúc bằng một câu nói của anh ta trong một cuộc điện thoại với người bạn thân: "Cô ấy ư? Chỉ là một món hàng thay thế rẻ tiền thôi." Và đêm nay, món hàng thay thế này, tôi, Kỷ Phi, sẽ chính thức hết hạn sử dụng.
Tờ đơn ly hôn đã được ký và gửi đi vào sáng nay, nằm im lìm trong chiếc túi xách của tôi, như một bản án tử hình cho cuộc hôn nhân vốn đã mục rỗng này.
Tôi đứng một mình trong góc của buổi tiệc xa hoa, tay cầm một ly rượu vang đỏ mà tôi không hề có ý định uống. Ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu xuống, phản chiếu những khuôn mặt tươi cười, những bộ váy áo lộng lẫy và những cuộc trò chuyện giả tạo. Nơi này không thuộc về tôi, chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi chỉ im lặng quan sát, giống như bảy năm qua tôi vẫn luôn như vậy. Một cái bóng lặng lẽ bên cạnh Tưởng Giao Thủy, CEO của tập đoàn bất động sản Tưởng Thị hàng đầu Việt Nam.
"Ồ, xem ai kìa? Chẳng phải là bà Tưởng sao?"
Một giọng nói a dua quen thuộc vang lên, cắt đứt sự yên tĩnh của tôi. Liêu Linh, khoác trên mình chiếc váy dạ hội đắt tiền, tay trong tay với Tưởng Giao Thủy, đang bước về phía tôi. Cô ta vẫn luôn như vậy, rạng rỡ như một nàng công chúa, và độc ác như một con rắn.
Tôi không trả lời, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu.
"Sao lại đứng một mình ở đây thế, chị Kỷ Phi? Anh Giao Thủy đang bận tiếp khách, chị không ra giúp anh ấy một tay à?" Liêu Linh cười, nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt lại đầy vẻ chế nhạo.
Tôi đặt ly rượu xuống, giọng nói bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên: "Tôi không có hứng thú."
Một cô gái trong nhóm bạn của Liêu Linh bĩu môi: "Đúng là cóc ghẻ mà đòi làm thiên nga. Dù có khoác lên người bộ đồ hiệu thì cũng không che được cái mùi phở vỉa hè."
Cả nhóm cười phá lên. Bàn tay cầm túi xách của tôi siết chặt lại. Mùi phở. Đó là mùi của mẹ tôi, người đã tần tảo bán phở gánh rong cả đời để nuôi tôi ăn học ở ngôi trường quốc tế đắt đỏ này, nơi tôi đã gặp họ.
Liêu Linh tiến lại gần hơn, ghé vào tai tôi thì thầm, giọng nói đầy ác ý: "Nghe nói mẹ cô bị bệnh nặng lắm phải không? Chắc là do bán phở nhiều quá, hít phải khói độc nên ung thư rồi chứ gì?"
"Chát!"
Một âm thanh giòn giã vang lên. Cả không gian như ngừng lại. Tôi đã tát cô ta. Bàn tay tôi nóng rát, nhưng trái tim tôi còn nóng hơn. Sự sỉ nhục nhắm vào tôi, tôi có thể chịu đựng. Nhưng không ai được phép xúc phạm mẹ tôi.
Liêu Linh sững sờ trong giây lát, rồi khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó vì tức giận. "Mày dám đánh tao?"
Cô ta hét lên, rồi không chút do dự, cầm ly rượu sâm panh trên bàn hất thẳng vào mặt tôi.
Chất lỏng lạnh buốt chảy dọc từ đầu xuống, thấm ướt mái tóc và chiếc váy dạ hội tinh xảo của tôi. Rượu sâm panh dính nhớp nháp trên da, khiến tôi trông vô cùng thảm hại.
Tôi đứng đó, toàn thân cứng đờ, nghe thấy những tiếng xì xào và những ánh mắt thương hại hoặc hả hê xung quanh.
Ngay lúc đó, một bóng người cao lớn lao đến, nhanh như một cơn gió.
Tưởng Giao Thủy.
Cúc áo sơ mi của anh ta xộc xệch, cà vạt hơi lỏng, dường như anh ta đã chạy đến đây rất vội.
Anh ta cởi áo khoác vest của mình, khoác lên người tôi, che đi bộ dạng ướt sũng và thảm hại của tôi. Hành động này quen thuộc đến mức khiến tôi đau lòng. Bảy năm qua, mỗi khi Liêu Linh gây sự, anh ta đều xuất hiện như một vị thần, bảo vệ tôi theo cách này.
"Liêu Linh, em làm cái gì vậy?" Giọng anh ta trầm thấp, mang theo sự tức giận không thể che giấu.
Liêu Linh lập tức thay đổi thái độ, đôi mắt cô ta ngấn nước, trông đáng thương vô cùng. "Anh Giao Thủy, em… em không cố ý. Chị ấy đánh em trước…"
"Anh không muốn nghe." Tưởng Giao Thủy cắt ngang lời cô ta, giọng nói lạnh lùng. Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi đám đông.
"Chúng ta về."
Trên đường về, không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường lướt qua như những vệt mờ.
Tưởng Giao Thủy lái xe, bàn tay nắm chặt vô lăng, khớp ngón tay trắng bệch. Anh ta rõ ràng đang rất bực bội.
"Hôm nay là ngày gì, em có nhớ không?" Anh ta đột nhiên hỏi.
Tôi quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của anh ta. "Ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta."
"Đã qua rồi." Tôi bình thản nói thêm. "Là hôm qua."
Anh ta im lặng một lúc, rồi giọng nói có chút khó xử: "Xin lỗi, gần đây công ty có nhiều việc. Ngày mai anh sẽ bù cho em."
Bù đắp. Lại là hai từ này. Anh ta luôn như vậy, chu đáo một cách máy móc, vô tình một cách tàn nhẫn. Anh ta nhớ mọi ngày kỷ niệm, tặng những món quà đắt tiền, nhưng trái tim anh ta chưa bao giờ ở đây.
Ngay lúc đó, điện thoại của anh ta reo lên. Là Liêu Linh.