ên cạnh Tưởng Giao Thủy, dùng tài năng kiến
hoại, anh ta lại gọi tôi là
hông chỉ hất rượu vào mặt tôi, mà còn vu k
người mẹ đang bệnh nặn
đã tin lời cô ta, lạnh lùng gọi
chỉ là sự sỉ nhục và một bản án tù oa
nh, tôi nhận được t
bị oan. Ở yên
y, bẻ gãy si
trò chơi kết thúc rồi. Giờ
ươ
Phi
n thoại với người bạn thân: "Cô ấy ư? Chỉ là một món hàng thay thế rẻ tiền thôi
ằm im lìm trong chiếc túi xách của tôi, như một bả
định uống. Ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu xuống, phản chiếu những khuôn mặt tươi cười, những bộ váy
ôn như vậy. Một cái bóng lặng lẽ bên cạnh Tưởng Giao Thủy,
? Chẳng phải là
rên mình chiếc váy dạ hội đắt tiền, tay trong tay với Tưởng Giao Thủy, đang bước về phía
ời, chỉ khẽ nhấ
ang bận tiếp khách, chị không ra giúp anh ấy một tay à?" Liêu
ình thản đến mức chính tôi cũng ng
là cóc ghẻ mà đòi làm thiên nga. Dù có khoác lên người
phở. Đó là mùi của mẹ tôi, người đã tần tảo bán phở gánh rong cả đời đ
đầy ác ý: "Nghe nói mẹ cô bị bệnh nặng lắm phải không? Chắc là
hát
ta. Bàn tay tôi nóng rát, nhưng trái tim tôi còn nóng hơn. Sự sỉ nhục nhắ
khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên m
do dự, cầm ly rượu sâm panh
tóc và chiếc váy dạ hội tinh xảo của tôi. Rượu sâm panh
thấy những tiếng xì xào và những ánh
người cao lớn lao đến,
Giao
ch, cà vạt hơi lỏng, dường như
ảm hại của tôi. Hành động này quen thuộc đến mức khiến tôi đau lòng. Bảy năm qua, mỗi
Giọng anh ta trầm thấp, mang the
ngấn nước, trông đáng thương vô cùng. "Anh Giao
ngang lời cô ta, giọng nói lạnh lùng. Anh ta
ng ta
đến khó thở. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhữ
chặt vô lăng, khớp ngón tay trắng bệ
, em có nhớ không?"
mặt góc cạnh của anh ta. "Ngày
i bình thản nói th
chút khó xử: "Xin lỗi, gần đây công ty c
áy móc, vô tình một cách tàn nhẫn. Anh ta nhớ mọi ngày kỷ niệm, tặ
hoại của anh ta reo