Giao T
lên, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong xe. Tôi l
ùng: "Liêu Linh, anh đã nói
xen lẫn tiếng ho khan. "Em… em khó thở quá… hình như bệnh h
ng lòng tôi. Từ nhỏ, sức khỏe của Liêu Linh đã không tốt, mỗi l
giằng xé trong lòng. "Em đang ở đâ
ó anh thôi…" Liêu Linh khóc lóc thảm thiết
t cô ấy đang dùng sức khỏe để ép buộc
, người vẫn im lặng ngồi
giọng nói không một chút cảm xúc
ong túi. Tôi muốn hỏi cô ấy tại sao. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình thả
i chỉ có thể
y của nhà họ Liêu. Ngay khi tôi vừa xuống xe, Liêu
ến rồi." Cô ta ôm chặt lấy tôi, khuô
i, muốn đẩy cô ta ra, nhưng
ớc đã." Tôi bất đắc dĩ
y trống rỗng, nhìn thẳng về phía trước, như thể cô ấy không hề q
anh về trước đi." Tôi
xe." Cô ấy đáp, gi
m đừng có vô lý nữa được khô
i mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, "tôi là
ài người làm của nhà họ Liêu đang nhìn chúng tôi v
cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.
phu nhân và Liêu tiên sinh đã đứ
Linh nó cứ khóc đòi con mãi." Liêu
uấn quýt Giao Thủy rồi."
xe của mình vẫn đậu ở đó, và Kỷ Phi vẫn ngồi im trong xe như một pho tượng.
ong lòng tôi. Tôi lấy điện thoạ
đi. Tối nay an