Một tiếng sét như đang vang rền trong đầu, chấn động tới mức khiến thần hồn của nàng run rẩy không ngừng.
Nàng… đã được tái sinh rồi!
Quay trở về điểm xuất phát của mọi số phận bi thảm trong kiếp trước, giây phút mà phụ mẫu không chút liêm sỉ yêu cầu nàng đem quân công mà nàng dùng tính mạng để đổi lấy nhường lại cho Tô Linh Nhi!
Nỗi căm hận dữ dội, đau đớn như dòng nham thạch đang phun trào từ dưới lòng đất, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng tứ chi và xương cốt của nàng!
Móng tay của Tô Doanh bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau nhói đã miễn cưỡng kéo nàng ra khỏi nỗi kinh hãi và phẫn nộ.
Trong kiếp trước, chiến sự ở biên giới phía bắc bùng lên, gót sắt của Man tộc hung hãn tràn qua biên giới.
Triều đình ban xuống chiếu lệnh: Hễ là môn đệ từ ngũ phẩm trở lên, cần phải hiến dâng trăm lượng vàng hoặc cử tử đệ tòng quân. Nếu trong nhà không có nam đinh đủ tuổi, cũng có thể cử một nữ tử thay gia tộc xuất chinh, quân công lập được đều được ghi dưới tên của gia tộc.
Tô gia tử tự ít ỏi, phụ thân không có nam đinh thừa kế môn đình, muội muội Linh Nhi lại có thể trạng yếu ớt từ nhỏ, nên nàng đã chủ động gánh vác trọng trách, khoác áo giáp cầm vũ khí, lao ra chiến trường.
Ròng rã suốt năm năm, nàng chiến đấu anh dũng đẫm máu, đã nhiều lần quẩn quanh trước Quỷ Môn Quan, thứ chống đỡ cho nàng vượt qua tuyệt cảnh hết lần này tới lần khác, chính là nỗi nhung nhớ dành cho người thân.
Có lẽ phụ mẫu sẽ cảm thấy tự hào về nàng chứ nhỉ? Và cả vị hôn phu đã định hôn ước với nàng từ nhỏ, người thiếu niên lang đã từng hứa hẹn sẽ bảo vệ nàng suốt cuộc đời, nhất định cũng đang chờ mong nàng khải hoàn trở về nhỉ?
Nhưng khi nàng công thành trở về, những tình cảm ấm áp mà nàng đã từng mơ tưởng biết bao nhiêu lần lại không có cái nào trở thành sự thật. Thứ đang chờ đợi nàng chỉ có yêu cầu vô lý khiến người ta thất vọng đau khổ.
Sao nàng có thể nguyện ý chứ? Từng dòng chiến công đều là do nàng lấy máu và nước mắt để viết nên, dựa vào đâu mà chỉ cần vài câu nói qua loa là phải nhường lại cho người khác?
Thế nhưng phụ mẫu lại dùng huyết mạch tình thân để bức ép, lạnh lùng nói rằng quân sách năm xưa vốn đăng ký tên của Tô Linh Nhi.
Quân công này, lẽ ra nên thuộc về Tô Linh Nhi.
Nếu nàng cố chấp không đồng ý, bèn là phạm vào đại tội khi quân, sẽ kéo theo toàn bộ Tô phủ bồi táng theo cùng!
Trong lòng nàng tràn đầy bi ai và phẫn nộ nhưng lại không có nơi để kêu oan, chỉ bởi năm năm trong quân doanh, để che giấu dung mạo, từ đầu tới cuối nàng luôn đeo mặt nạ, bây giờ ngay cả việc chứng minh thân phận của mình mà nàng cũng không thể làm được.
Điều khiến trái tim nàng đau như dao cắt chính là, Tần Tranh, vị hôn phu mà nàng ngày đêm nhung nhớ, không những không đứng ra chủ trì công đạo cho nàng, mà ngược lại còn dùng lời ngon tiếng ngọt, một mực khuyên nàng "nghĩ cho đại cục", đem công lao nhường lại cho Tô Linh Nhi.
Đợi tới cuối cùng khi nàng gật đầu đồng ý yêu cầu hoang đường này, Tô Linh Nhi vừa quay lưng bèn lập tức dựa vào quân công mạo nhận này, cầu chỉ từ Thánh thượng, xin được ban hôn với Tần Tranh!
Tới khi đó nàng mới bàng hoàng nhận ra, hai người này từ lâu đã lén lút âm thầm tư thông sau lưng nàng!
Tới cuối cùng, Tô Linh Nhi được phong làm huyện chủ một cách long trọng và đầy vinh quang, gả vào Hầu phủ trở thành Thế tử phi, hưởng trọn vinh hoa phú quý.
Còn nàng bởi vì vết thương cũ nơi chiến trường không được chữa trị kịp thời, nên bệnh nặng triền miên, phải nằm liệt giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Nhưng mặc dù nàng đã sa sút đến như thế, thì Tô Linh Nhi vẫn không chịu buông tha cho nàng.
Cái đêm tuyết rơi dày đặc ấy đã trở thành cơn ác mộng không thể xóa nhòa suốt cả cuộc đời nàng.
Tô Linh Nhi mang theo nụ cười độc ác, chỉ huy bọn nô bộc lôi một người đang hấp hôi như nàng ra khỏi chiếc giường rách nát cũ kỹ.
"Hảo tỷ tỷ, chỉ cần ngươi biến mất khỏi thế gian này, thì sẽ không còn ai biết được bí mật ta mạo nhận quân công nữa…"
"Người đâu! Mau chặt hết tay chân của ả cho ta, sau đó đem ném ra cánh đồng tuyết hoang dã ngoài kia, ném càng xa càng tốt!"
Thân thể tàn phế của nàng bị ném vào biển tuyết trắng xóa, bông tuyết như lông ngỗng lạnh lùng phủ kín mặt mũi của nàng.
Ý thức của nàng mờ dần trong cơn giá lạnh và đau đớn, dòng máu tươi nóng hổi vẫn không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả lớp tuyết trắng bên dưới…
"Doanh Nhi, nếu nàng đã là thê tử chưa quá môn của Tần Tranh ta, thì nên nghĩ cho gia tộc nhiều hơn. Linh Nhi cơ thể mỏng manh, lại không có chỗ dựa, ngày sau việc nghị thân e rằng sẽ rất khó khăn. Quân công mà lần này nàng giành được, chi bằng hãy nhường cho nàng ấy, xem như giành lấy tiền đồ cho nàng ấy, cũng là trọn nghĩa làm tỷ tỷ của nàng."
Một giọng nói trong trẻo, ấm áp kéo nàng từ biển ký ức đẫm máu đó quay trở về thực tại.
Là Tần Tranh!
Nàng hít sâu một hơi, sau đó cụp mắt xuống, đè nén nỗi căm hận khắc cốt ghi tâm vào tận sâu trong đáy mắt, sau đó từ từ lên tiếng, thốt ra ba chữ: "Được, ta nhường."
"Được! Được! Đây mới là hảo nữ nhi biết nghĩ cho đại cục của Tô gia ta!" Phụ mẫu phút chốc cười rạng rỡ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng.
Trong mắt Tô Linh Nhi bộc phát ra nỗi vui mừng khôn xiết, lập tức tỏ ra thân mật chạy tới khoác lấy tay nàng, giọng ngọt như mật: "Đa tạ tỷ tỷ! Tỷ tỷ đối xử với Linh Nhi tốt nhất, ân tình này, Linh Nhi suốt đời không quên!"
Tần Tranh cũng nở nụ cười hài lòng, chỉ là ánh mắt dịu dàng đó từ đầu tới cuối đều chỉ dừng lại trên người Tô Linh Nhi, chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần.
Trong mắt Tô Doanh thoáng qua ánh nhìn khinh miệt cực kỳ lạnh lùng.
Chẳng phải là Tô Linh Nhi tìm đủ trăm phương ngàn kế để giành lấy quân công này hay sao? Nàng cho!
Chẳng phải nàng ta tham lam hư vinh, muốn tước đoạt mối nhân duyên với Hầu phủ hay sao? Nàng cũng cho toại nguyện!
Trong kiếp này, nàng cũng muốn xem thử, phú quý và tôn vinh lớn tày trời này, Tô Linh Nhi có mệnh số để hưởng thụ hay không!
Giặc Bắc Man chưa từng từ bỏ dã tâm, chiến sự biên ải bùng cháy trở lại chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng lần này, nàng tuyệt đối sẽ không hiếu thuận một cách ngu xuẩn như trong kiếp trước, chỉ cần bị vài lời khóc lóc cầu xin của phụ mẫu là mềm lòng, tiếp tục thay "hảo muội muội" này dấn thân vào chiến trường, một nơi mà xương trắng chất cao như núi!