Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia
Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

5.0
1 Chương/Ngày
79 Chương
20 Duyệt
Đọc ngay

Kiếp trước, nàng vì nước cống hiến năm năm, nhưng quân công lại bị muội muội ruột mạo danh nhận thay. Vị hôn phu mà nàng đã trao trọn trái tim lại lạnh lùng đứng nhìn, hợp tác với muội muội đẩy nàng xuống vực sâu, cuối cùng chết thảm trong đêm tuyết. Trùng sinh trở về, nàng thề sẽ bắt những người phụ lòng nàng phải trả giá bằng máu! Đối mặt với người nhà và tên cặn bã giả tạo, nàng lạnh lùng ứng phó: Quân công? Ban thưởng? Vị hôn phu? Tất cả đều lấy đi đi! Nàng quay người quỳ xuống trong cung yến, chỉ thẳng vào vương gia tàn tật ngồi trên xe lăn ở gốc tối: "Xin bệ hạ hãy ban hôn cho thần nữ và Dự Vương điện hạ!" Cả thành đều xôn xao! Dự Vương, Tiêu Chấp, đôi chân tàn tật, tính tình hung ác nham hiểm, là hoạt diêm vương mà mọi người sợ hãi đến phải né tránh. Ai nấy đều cười nhạo nàng điên rồ, tự tìm đường chết. Nhưng họ đâu biết, điều nàng nhìn thấy ở nam nhân này chính là sự sắc bén và sức mạnh ẩn sâu bên trong. Nàng giúp hắn khôi phục khí phách, chữa lành đôi chân. Còn hắn hứa sẽ cho nàng một đời bình yên, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nàng. Khi muội muội giả mạo danh nàng giành quân công ra oai, khi mẫu thân của thiên kim thật còn muốn dùng mưu kế để thao túng số phận của nàng... Nàng hợp tác mới Dự Vương, từng bước tiến đến, lật đổ âm mưu, ra uy trong chiến trường! Cho đến khi đôi chân Dự Vương, đứng dậy bình thường, quyền khuynh triều dã. Cho đến khi nàng lấy tướng ấn ra, vạn quân thần phục Lúc này mọi người mới phát hiện: Hai người từng bị họ bỏ rơi đã sớm chấp tay ngước nhìn sơn hà.

Mục lục

Chương 1 Tái sinh

"Doanh Nhi, muội muội con từ nhỏ đã yếu ớt, bao năm qua cũng may nhờ có nó tận tâm thị phụng bên cạnh bọn ta. Lần này con lập được quân công và nhận được ban thưởng, chi bằng hãy… nhường cho nó đi."

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, đôi mắt Tô Doanh lập tức mở bừng lên.

Trước mắt nàng là đại sảnh quen thuộc của Tô gia, phụ thân Tô Đông Thành cùng với mẫu thân Hứa thị đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ tọa.

Muội muội Tô Linh Nhi, mặc trang phục cung đình màu hồng mới tinh, trang điểm tươi tắn khả ái, đang nép sát vào người Hứa thị, đưa ánh mắt đầy mong chờ về phía nàng.

Một tiếng sét như đang vang rền trong đầu, chấn động tới mức khiến thần hồn của nàng run rẩy không ngừng.

Nàng… đã được tái sinh rồi!

Quay trở về điểm xuất phát của mọi số phận bi thảm trong kiếp trước, giây phút mà phụ mẫu không chút liêm sỉ yêu cầu nàng đem quân công mà nàng dùng tính mạng để đổi lấy nhường lại cho Tô Linh Nhi!

Nỗi căm hận dữ dội, đau đớn như dòng nham thạch đang phun trào từ dưới lòng đất, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng tứ chi và xương cốt của nàng!

Móng tay của Tô Doanh bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau nhói đã miễn cưỡng kéo nàng ra khỏi nỗi kinh hãi và phẫn nộ.

Trong kiếp trước, chiến sự ở biên giới phía bắc bùng lên, gót sắt của Man tộc hung hãn tràn qua biên giới.

Triều đình ban xuống chiếu lệnh: Hễ là môn đệ từ ngũ phẩm trở lên, cần phải hiến dâng trăm lượng vàng hoặc cử tử đệ tòng quân. Nếu trong nhà không có nam đinh đủ tuổi, cũng có thể cử một nữ tử thay gia tộc xuất chinh, quân công lập được đều được ghi dưới tên của gia tộc.

Tô gia tử tự ít ỏi, phụ thân không có nam đinh thừa kế môn đình, muội muội Linh Nhi lại có thể trạng yếu ớt từ nhỏ, nên nàng đã chủ động gánh vác trọng trách, khoác áo giáp cầm vũ khí, lao ra chiến trường.

Ròng rã suốt năm năm, nàng chiến đấu anh dũng đẫm máu, đã nhiều lần quẩn quanh trước Quỷ Môn Quan, thứ chống đỡ cho nàng vượt qua tuyệt cảnh hết lần này tới lần khác, chính là nỗi nhung nhớ dành cho người thân.

Có lẽ phụ mẫu sẽ cảm thấy tự hào về nàng chứ nhỉ? Và cả vị hôn phu đã định hôn ước với nàng từ nhỏ, người thiếu niên lang đã từng hứa hẹn sẽ bảo vệ nàng suốt cuộc đời, nhất định cũng đang chờ mong nàng khải hoàn trở về nhỉ?

Nhưng khi nàng công thành trở về, những tình cảm ấm áp mà nàng đã từng mơ tưởng biết bao nhiêu lần lại không có cái nào trở thành sự thật. Thứ đang chờ đợi nàng chỉ có yêu cầu vô lý khiến người ta thất vọng đau khổ.

Sao nàng có thể nguyện ý chứ? Từng dòng chiến công đều là do nàng lấy máu và nước mắt để viết nên, dựa vào đâu mà chỉ cần vài câu nói qua loa là phải nhường lại cho người khác?

Thế nhưng phụ mẫu lại dùng huyết mạch tình thân để bức ép, lạnh lùng nói rằng quân sách năm xưa vốn đăng ký tên của Tô Linh Nhi.

Quân công này, lẽ ra nên thuộc về Tô Linh Nhi.

Nếu nàng cố chấp không đồng ý, bèn là phạm vào đại tội khi quân, sẽ kéo theo toàn bộ Tô phủ bồi táng theo cùng!

Trong lòng nàng tràn đầy bi ai và phẫn nộ nhưng lại không có nơi để kêu oan, chỉ bởi năm năm trong quân doanh, để che giấu dung mạo, từ đầu tới cuối nàng luôn đeo mặt nạ, bây giờ ngay cả việc chứng minh thân phận của mình mà nàng cũng không thể làm được.

Điều khiến trái tim nàng đau như dao cắt chính là, Tần Tranh, vị hôn phu mà nàng ngày đêm nhung nhớ, không những không đứng ra chủ trì công đạo cho nàng, mà ngược lại còn dùng lời ngon tiếng ngọt, một mực khuyên nàng "nghĩ cho đại cục", đem công lao nhường lại cho Tô Linh Nhi.

Đợi tới cuối cùng khi nàng gật đầu đồng ý yêu cầu hoang đường này, Tô Linh Nhi vừa quay lưng bèn lập tức dựa vào quân công mạo nhận này, cầu chỉ từ Thánh thượng, xin được ban hôn với Tần Tranh!

Tới khi đó nàng mới bàng hoàng nhận ra, hai người này từ lâu đã lén lút âm thầm tư thông sau lưng nàng!

Tới cuối cùng, Tô Linh Nhi được phong làm huyện chủ một cách long trọng và đầy vinh quang, gả vào Hầu phủ trở thành Thế tử phi, hưởng trọn vinh hoa phú quý.

Còn nàng bởi vì vết thương cũ nơi chiến trường không được chữa trị kịp thời, nên bệnh nặng triền miên, phải nằm liệt giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Nhưng mặc dù nàng đã sa sút đến như thế, thì Tô Linh Nhi vẫn không chịu buông tha cho nàng.

Cái đêm tuyết rơi dày đặc ấy đã trở thành cơn ác mộng không thể xóa nhòa suốt cả cuộc đời nàng.

Tô Linh Nhi mang theo nụ cười độc ác, chỉ huy bọn nô bộc lôi một người đang hấp hôi như nàng ra khỏi chiếc giường rách nát cũ kỹ.

"Hảo tỷ tỷ, chỉ cần ngươi biến mất khỏi thế gian này, thì sẽ không còn ai biết được bí mật ta mạo nhận quân công nữa…"

"Người đâu! Mau chặt hết tay chân của ả cho ta, sau đó đem ném ra cánh đồng tuyết hoang dã ngoài kia, ném càng xa càng tốt!"

Thân thể tàn phế của nàng bị ném vào biển tuyết trắng xóa, bông tuyết như lông ngỗng lạnh lùng phủ kín mặt mũi của nàng.

Ý thức của nàng mờ dần trong cơn giá lạnh và đau đớn, dòng máu tươi nóng hổi vẫn không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả lớp tuyết trắng bên dưới…

"Doanh Nhi, nếu nàng đã là thê tử chưa quá môn của Tần Tranh ta, thì nên nghĩ cho gia tộc nhiều hơn. Linh Nhi cơ thể mỏng manh, lại không có chỗ dựa, ngày sau việc nghị thân e rằng sẽ rất khó khăn. Quân công mà lần này nàng giành được, chi bằng hãy nhường cho nàng ấy, xem như giành lấy tiền đồ cho nàng ấy, cũng là trọn nghĩa làm tỷ tỷ của nàng."

Một giọng nói trong trẻo, ấm áp kéo nàng từ biển ký ức đẫm máu đó quay trở về thực tại.

Là Tần Tranh!

Nàng hít sâu một hơi, sau đó cụp mắt xuống, đè nén nỗi căm hận khắc cốt ghi tâm vào tận sâu trong đáy mắt, sau đó từ từ lên tiếng, thốt ra ba chữ: "Được, ta nhường."

"Được! Được! Đây mới là hảo nữ nhi biết nghĩ cho đại cục của Tô gia ta!" Phụ mẫu phút chốc cười rạng rỡ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng.

Trong mắt Tô Linh Nhi bộc phát ra nỗi vui mừng khôn xiết, lập tức tỏ ra thân mật chạy tới khoác lấy tay nàng, giọng ngọt như mật: "Đa tạ tỷ tỷ! Tỷ tỷ đối xử với Linh Nhi tốt nhất, ân tình này, Linh Nhi suốt đời không quên!"

Tần Tranh cũng nở nụ cười hài lòng, chỉ là ánh mắt dịu dàng đó từ đầu tới cuối đều chỉ dừng lại trên người Tô Linh Nhi, chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần.

Trong mắt Tô Doanh thoáng qua ánh nhìn khinh miệt cực kỳ lạnh lùng.

Chẳng phải là Tô Linh Nhi tìm đủ trăm phương ngàn kế để giành lấy quân công này hay sao? Nàng cho!

Chẳng phải nàng ta tham lam hư vinh, muốn tước đoạt mối nhân duyên với Hầu phủ hay sao? Nàng cũng cho toại nguyện!

Trong kiếp này, nàng cũng muốn xem thử, phú quý và tôn vinh lớn tày trời này, Tô Linh Nhi có mệnh số để hưởng thụ hay không!

Giặc Bắc Man chưa từng từ bỏ dã tâm, chiến sự biên ải bùng cháy trở lại chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng lần này, nàng tuyệt đối sẽ không hiếu thuận một cách ngu xuẩn như trong kiếp trước, chỉ cần bị vài lời khóc lóc cầu xin của phụ mẫu là mềm lòng, tiếp tục thay "hảo muội muội" này dấn thân vào chiến trường, một nơi mà xương trắng chất cao như núi!

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 79 Chế tạo gậy chống   Hôm nay00:23
img
img
Bab 2 Ban hôn
19/11/2025
Bab 4 Dự Vương
19/11/2025
Bab 10 Gia yến
19/11/2025
Bab 17 Lại mặt
19/11/2025
Bab 18 Chăm sóc
19/11/2025
Bab 23 Sủng ái
19/11/2025
Bab 35 Ám vệ
21/11/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY