Lời thề non hẹn biển ngọt ngào vẫn còn vang vọng bên tai, mà giờ đây, người đàn ông tôi yêu lại đang chà đạp tôi không thương tiếc.
Trong tuyệt vọng, tôi run rẩy gửi đi một tin nhắn:
"Ông ngoại, con đồng ý. Con sẽ quay về kế thừa Nghiêm Thị."
Ngay sau đó, tôi bước vào một cuộc hôn nhân chớp nhoáng với người đàn ông quyền lực nhất giới tài chính, người mà mẹ tôi đã từng cứu mạng.
Chương 1
BÙI TRÚC VÂN POV:
Vào ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nói "Em đồng ý", nhưng thay vào đó, tôi lại tận mắt chứng kiến bạn trai mình quỳ gối cầu hôn một người phụ nữ khác.
Hôm nay cũng là ngày Mã Thiên Tường kết thúc bốn năm du học trở về.
Anh ấy nói muốn cho tôi một bất ngờ lớn.
Tôi đã mong chờ một màn cầu hôn lãng mạn tại khu nghỉ dưỡng sang trọng bậc nhất thành phố này.
Tôi đã dành cả buổi chiều để trang điểm, chọn lựa chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi mà Thiên Tường thích nhất, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ nhàng, điểm xuyết vài bông hoa nhí. Trong gương, cô gái có đôi mắt trong veo, khóe môi luôn mỉm cười, tràn đầy hạnh phúc và chờ mong.
Tôi đã luyện tập câu trả lời "Em đồng ý" trước gương không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều cảm thấy tim mình đập loạn nhịp vì sung sướng.
Nhưng khi tôi đẩy cánh cửa của nhà hàng trên tầng thượng, nụ cười trên môi tôi cứng đờ.
Cả không gian được trang hoàng lộng lẫy bằng hoa hồng trắng và ánh nến lung linh. Một con đường trải đầy cánh hoa dẫn đến trung tâm, nơi có một trái tim khổng lồ kết bằng bóng bay.
Đúng là một khung cảnh cầu hôn trong mơ.
Chỉ có điều, người đứng trong trái tim ấy, không phải là tôi.
Mã Thiên Tường, người đàn ông tôi yêu bốn năm, đang quỳ một gối, ánh mắt anh ta dịu dàng và say đắm đến mức khiến tôi đau lòng. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, người bạn thanh mai trúc mã của anh ta, Lưu Diệu Hạnh.
"Hạnh Nhi, anh đã đợi ngày này rất lâu rồi."
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của Thiên Tường vang lên, từng chữ như nhát dao cứa vào tim tôi.
"Anh trở về là để thực hiện lời hứa của chúng ta."
Anh ta từ từ mở hộp nhẫn, nhưng thứ khiến hơi thở của tôi ngưng lại không phải là viên kim cương lấp lánh, mà là thứ anh ta cẩn thận lấy ra từ trong túi áo vest.
Một bông cỏ bốn lá khô, được ép phẳng phiu trong một miếng nhựa trong suốt.
"Em còn nhớ nó không? Bông cỏ bốn lá may mắn chúng ta cùng tìm thấy dưới gốc cây ở sân sau nhà hồi nhỏ. Anh đã hứa, khi nào tìm được bông cỏ bốn lá, anh sẽ cưới em làm vợ."
Lưu Diệu Hạnh che miệng, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, cảm động gật đầu. "Em nhớ, Thiên Tường. Em vẫn luôn đợi anh."
Thiên Tường mỉm cười, nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa bao giờ thấy. Anh ta nói, giọng đầy trân trọng: "Anh đã ép nó vào cuốn sách anh yêu quý nhất, luôn mang theo bên mình suốt những năm qua. Nó là vật quan trọng nhất của anh, cũng giống như em vậy."
Vật quan trọng nhất...
Đầu óc tôi ong ong. Tôi nhớ có lần tò mò hỏi về cuốn sách cũ kỹ mà anh ta luôn mang theo, anh ta chỉ mỉm cười xoa đầu tôi và nói: "Đây là vật quan trọng nhất của anh."
Hóa ra, ngay từ đầu, tôi đã là một con ngốc.
"Trời ơi, lãng mạn quá! Tường thiếu gia chung tình thật đấy, bao nhiêu năm vẫn chỉ nhớ đến Diệu Hạnh tiểu thư."
"Đúng vậy, họ mới là kim đồng ngọc nữ, môn đăng hộ đối."
Tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh truyền đến tai tôi, mỗi lời đều như một cái tát giáng thẳng vào mặt.
Màn cầu hôn kết thúc bằng một nụ hôn sâu. Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên, Mã Thiên Tường mới dường như nhận ra sự tồn tại của tôi. Vẻ dịu dàng trên mặt anh ta thoáng chút bối rối, rồi nhanh chóng biến thành sự lạnh nhạt.
Anh ta kéo tay Lưu Diệu Hạnh vẫn còn đang e thẹn, bước về phía tôi.
"Trúc Vân, em đến rồi à. Để anh giới thiệu, đây là..."
Anh ta dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua vẻ mặt tái nhợt của tôi, rồi thản nhiên nói tiếp.
"Đây là Diệu Hạnh, vợ sắp cưới của anh."
Vợ. Sắp. Cưới.
Sau đó, anh ta quay sang Lưu Diệu Hạnh, nở nụ cười nuông chiều: "Hạnh Nhi, đây là Bùi Trúc Vân, bạn gái của anh."
Lưu Diệu Hạnh tỏ ra ngạc nhiên, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên vẻ đắc thắng. Cô ta vươn tay về phía tôi, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy gai góc: "Chào cô Bùi, cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Tường giúp tôi suốt thời gian qua."
Bàn tay tôi run rẩy, nhưng tôi vẫn cố gắng ngẩng cao đầu, giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
"Không cần cảm ơn, dù sao thì chó mèo nuôi lâu cũng có tình cảm."
Sắc mặt hai người họ khẽ biến đổi.
Tôi để ý thấy, chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay Lưu Diệu Hạnh, giống hệt chiếc vòng mà Thiên Tường đã tặng tôi vào dịp kỷ niệm hai năm yêu nhau, chỉ khác là của cô ta có vẻ lớn hơn và đắt tiền hơn.
Tim tôi lại nhói lên một cái.
"Tường, sắp tới em sẽ ở lại đây, nhưng nhà mới chưa sửa xong," Lưu Diệu Hạnh nũng nịu nói, "Hay là để em đến ở tạm căn hộ của anh nhé? Dù sao chúng ta cũng sắp cưới rồi."
Cô ta liếc nhìn tôi, vẻ mặt đầy khiêu khích. "Chị Trúc Vân sẽ không ngại có thêm người ở chung chứ?"
Mã Thiên Tường thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến tôi, anh ta lập tức đồng ý: "Được chứ, em ở đâu cũng được."
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi rã rời bao trùm lấy cơ thể. Tôi đã chấp nhận lời đề nghị vô lý đó trong sự tê dại.
Tôi viện cớ không khỏe để rời đi trước, tìm đến nhà vệ sinh. Nhìn mình trong gương, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng giờ đây trông thật nực cười. Nụ cười hạnh phúc ban sáng giờ chỉ còn là một sự châm biếm cay đắng.
Ngay khi tôi định rửa mặt cho tỉnh táo, tôi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mã Thiên Tường và bạn thân của anh ta ở bên ngoài.
"Tường, cậu làm vậy có quá đáng với Trúc Vân không?"
"Có gì mà quá đáng? Đàn ông có mấy người vợ là chuyện bình thường." Giọng Mã Thiên Tường lười biếng, đầy vẻ khinh miệt. "Diệu Hạnh mới là người vợ môn đăng hộ đối mà Mã gia cần. Cô ta trong sáng, thuần khiết, gia thế hiển hách, có thể giúp ích cho sự nghiệp của tôi."
Người bạn kia do dự: "Vậy còn Trúc Vân thì sao? Dù sao hai người cũng có bốn năm tình cảm."
Mã Thiên Tường cười khẩy một tiếng, giọng nói tàn nhẫn đến mức khiến máu trong người tôi như đông lại.
"Bùi Trúc Vân? Cô ta chỉ là một đứa con gái mồ côi không cha không mẹ, ngoài khuôn mặt và thân thể ra thì có gì? Loại phụ nữ như vậy, chỉ thích hợp làm tình nhân trên giường để thỏa mãn dục vọng thôi. Cô ta nên biết ơn vì tôi đã cho cô ta một danh phận."
Tầm nhìn của tôi mờ đi, nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn rơi.
"Anh yêu em, Trúc Vân. Cả đời này anh chỉ yêu mình em."
"Chờ anh về, chúng ta sẽ kết hôn."
Những lời thề non hẹn biển ngọt ngào vẫn còn vang vọng bên tai, mà giờ đây, người nói ra những lời đó lại đang chà đạp tôi không thương tiếc.
Lời thề của đàn ông, hóa ra chỉ có hạn sử dụng ngắn ngủi đến vậy.
Mã Thiên Tường, anh có thật sự từng yêu tôi không?
Hay tất cả chỉ là một vở kịch do anh đạo diễn, và tôi là con rối ngu ngốc nhất?
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bàn tay gần như không bấm nổi số. Cuối cùng, tôi cũng tìm được một số điện thoại đã lưu từ rất lâu nhưng chưa bao giờ dám gọi.
Một tin nhắn được gửi đi:
[Ông ngoại, con đồng ý. Con sẽ quay về kế thừa Nghiêm Thị.]
Rất nhanh, bên kia đã trả lời, chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng đầy uy lực.
[Hoan nghênh.]