RÚC V
ệnh viện, mùi thuốc
nước mắt. "Chị Trúc Vân, chị tỉnh rồi à? Xin lỗi chị, đ
g muốn nhìn thấy bộ m
n Tường bước vào, tay xách theo một hộp ch
ộp cháo, múc một thìa
o này giúp
huộc của anh ta, trái
h ta cũng đều tự tay nấu cháo, k
tôi đã không thể qu
Lưu Diệu Hạnh, n
g muốn tranh cãi. Sự mệt mỏi đã xâm
gạc nhiên. Anh ta có lẽ đã quen với việc tô
Diệu Hạnh đột nhiê
uá. Bố em... Bố em nói sẽ
uay sang dỗ dành cô ta.
iêng ở bên ngoài. Bố nói sẽ tổ chức tiệc để nh
iêng? Tiệ
m thìa cháo run
Em đừng sợ, có anh ở đây. Ai dám bắt nạt em, anh sẽ không tha cho kẻ
cô ta, "Anh sẽ mãi
c khi đóng cửa, tôi nghe loáng thoáng t
là hạng người thấp kém, chỉ b
i: "Đúng vậy, anh sẽ không để
xuống bàn, cảm th
ủa ti
tôi mới là vợ chính thức của Lưu Gia Bảo, còn mẹ của Lưu Diệu Hạnh chỉ là kẻ che
iên Tường quay
ó một buổi tiệc từ t
i s
ơn nữa, buổi tiệc đó do nhà họ Lưu tổ chức. Anh muốn em đ
đồ
, người cha trên danh nghĩa
Anh ta xoa đầu tôi, một hành động đã từng khiến tôi
như vậy có ph
e đi ánh mắt lạ
t thôi. Một khi trái tim đã chết, thì kh
rời đi vì Lưu Di
, gửi một tin nhắn
iệc ngày mai, mọi thứ
sắp xếp mọi thứ. Ngày mai, sẽ
oài cửa sổ, tr
, sắp đến lú