RÚC V
iếu vào phòng bệnh, kh
ột bó hoa hồng lớn, nụ cười vẫn rạng rỡ như xưa
i chọn lễ phục cho bu
tự có." Tôi lạ
ía sau bước tới, khoác tay Mã Thiên Tường. "Chị không quen đi dự ti
ắt lại quét qua người tôi
vậy, Hạnh Nhi có mắt thẩm mỹ t
chưa bao giờ ép tôi làm bất cứ điều gì tôi không
một người phụ nữ khác m
vai, không muốn lãng p
u Hạnh cố tình chọn cho tôi một chiếc
rất hợp với khí chất của ch
ta muốn tôi trở nên mờ nhạt
Tường, anh ta lại
ng, em mặc chiếc
váy dạ hội màu trắng tinh khôi, được cắt may ti
n thử ch
rồi," Lưu Diệu Hạnh lập t
dự. "Hạnh Nhi, hay là em
. "Nhưng em rất thích nó. Hơn nữa, da chị Tr
hân viên bán hàng. "
ắng như được đo ni đóng giày cho tôi, tôn lên vóc dáng hoàn hảo và làn
âu thẳm, anh ta không tiếc lời k
coi. Cô ta cố gắng bới móc: "Đẹp
đỏ kia có đẹp hơn không?" Cô ta cố gắn
rơi vào t
óc lóc, quay người định bỏ đi. "Thôi đ
hiên Tường vội vàng kéo c
hư băng. "Bùi Trúc Vân, em thay chiếc váy đó r
ang lên. "Cô gái kia là tiểu tam à?
ắt anh ta. "Mã Thiên Tường, anh
đừng có nói bậy. Hạnh Nhi mới là vợ sắp
i đế
n ông đã từng vì tôi mà đánh nhau
nh ta có thể đảo lộn trắng đ
nh, về việc mẹ tôi bị mẹ của Lưu Diệu Hạnh hãm hại, cướp đi tất
à bây
rồi sao? Hay là a
cố gắng kìm
huất phục, anh ta kéo tôi ra
ẽ mua cho em một món quà khác, đắt tiền
im l
chỉ đổi lại được những món