Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Lời hứa của anh, sự hủy hoại của cô
Lời hứa của anh, sự hủy hoại của cô

Lời hứa của anh, sự hủy hoại của cô

5.0
21 Chương
Đọc ngay

Tại lễ trao giải "Ngôi Sao Vàng", giải thưởng "Nghệ sĩ của năm" vốn chắc chắn thuộc về tôi, lại được trao cho Mục Hạ Linh, một ca sĩ nhạc pop mới nổi. Vị hôn phu của tôi, Tô Triệu Việt, chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất nước, đã dùng quyền lực để cướp đi vinh quang mà tôi đánh đổi bằng mười năm mồ hôi nước mắt, chỉ để làm quà cho "em gái nuôi" của anh ta. Anh ta ép tôi nhường lại chiếc áo dài thiết kế riêng, để mặc cho cô ta tát tôi hai mươi cái trên phim trường. Khi tôi phản kháng, anh ta liền tuyên bố phong sát sự nghiệp của tôi. Tàn nhẫn nhất là khi tôi đang mang thai, chỉ vì một màn kịch của Hạ Linh, anh ta đã đẩy tôi ngã, suýt chút nữa mất đi đứa con. Nhìn vệt máu dưới sàn, anh ta lạnh lùng buông một câu: "Vũ Thục Uyên, cô thật độc ác." Ngày hôm đó, tôi hoàn toàn chết tâm. Tôi tung toàn bộ bằng chứng lên mạng, tuyên bố giải nghệ, rồi mua vé máy bay một chiều đến Pháp. Từ nay về sau, nghệ sĩ Vũ Thục Uyên đã chết.

Mục lục

Chương 1

Tại lễ trao giải "Ngôi Sao Vàng", giải thưởng "Nghệ sĩ của năm" vốn chắc chắn thuộc về tôi, lại được trao cho Mục Hạ Linh, một ca sĩ nhạc pop mới nổi.

Vị hôn phu của tôi, Tô Triệu Việt, chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất nước, đã dùng quyền lực để cướp đi vinh quang mà tôi đánh đổi bằng mười năm mồ hôi nước mắt, chỉ để làm quà cho "em gái nuôi" của anh ta.

Anh ta ép tôi nhường lại chiếc áo dài thiết kế riêng, để mặc cho cô ta tát tôi hai mươi cái trên phim trường. Khi tôi phản kháng, anh ta liền tuyên bố phong sát sự nghiệp của tôi.

Tàn nhẫn nhất là khi tôi đang mang thai, chỉ vì một màn kịch của Hạ Linh, anh ta đã đẩy tôi ngã, suýt chút nữa mất đi đứa con. Nhìn vệt máu dưới sàn, anh ta lạnh lùng buông một câu:

"Vũ Thục Uyên, cô thật độc ác."

Ngày hôm đó, tôi hoàn toàn chết tâm. Tôi tung toàn bộ bằng chứng lên mạng, tuyên bố giải nghệ, rồi mua vé máy bay một chiều đến Pháp.

Từ nay về sau, nghệ sĩ Vũ Thục Uyên đã chết.

Chương 1

Góc nhìn của Vũ Thục Uyên:

Tiếng nhạc xập xình và ánh đèn sân khấu rực rỡ dường như đang chế nhạo sự chờ đợi của tôi. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu của lễ trao giải "Ngôi Sao Vàng", trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chiếc áo dài lụa màu ngọc bích được nhà thiết kế làm riêng cho tôi đêm nay bỗng trở nên ngột ngạt. Mọi người nói, giải thưởng "Nghệ sĩ của năm" chắc chắn thuộc về tôi.

"Thục Uyên, chúc mừng em trước nhé." Một đạo diễn lớn tuổi vỗ nhẹ vào vai tôi, nụ cười hiền hậu. "Album 'Hồn Tre' của em năm nay quá xuất sắc, không có đối thủ đâu."

Tôi mỉm cười cảm ơn, nhưng ánh mắt vô thức tìm kiếm một bóng hình quen thuộc trong đám đông. Tô Triệu Việt, vị hôn phu của tôi, chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất nước, vẫn chưa đến. Anh ấy nói sẽ cố gắng đến dự khoảnh khắc quan trọng nhất của tôi.

"Và bây giờ, giải thưởng được mong chờ nhất đêm nay," giọng người dẫn chương trình vang lên, kéo tôi về thực tại, "Nghệ sĩ của năm thuộc về... ca sĩ trẻ Mục Hạ Linh!"

Cái tên đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Toàn bộ hội trường dường như cũng sững sờ trong giây lát, trước khi những tiếng vỗ tay rời rạc vang lên. Mục Hạ Linh? Một ca sĩ nhạc pop mới nổi với vài bài hát thị trường?

Đầu óc tôi trống rỗng. Máu trong người như đông cứng lại. Tôi cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại nơi cổ họng, và phải mất vài giây tôi mới nhận ra mình đã đứng lên một nửa, trong một phản xạ vô điều kiện khi nghe đến tên hạng mục.

Tôi lảo đảo ngồi xuống ghế, cảm giác như mọi ánh mắt trong khán phòng đều đang xoáy vào mình, đầy thương hại và chế giễu. Chiếc áo dài lụa sang trọng giờ đây như một lớp vỏ bọc kệch cỡm cho sự thất bại của tôi.

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy anh. Tô Triệu Việt đang đứng ở lối vào, bộ vest đen lịch lãm khiến anh nổi bật giữa đám đông. Anh không nhìn tôi. Anh đang nhìn lên sân khấu, nơi Mục Hạ Linh trong chiếc váy công chúa bồng bềnh, nước mắt lưng tròng, đang nhận lấy chiếc cúp đáng lẽ phải là của tôi.

Trái tim tôi chùng xuống. Anh ấy không đến vì tôi. Anh ấy đến để chứng kiến giây phút vinh quang của cô ta.

Mục Hạ Linh. Con gái của ân nhân cũ đã cứu mạng anh trong một vụ tai nạn xe hơi nhiều năm trước. Người mà anh luôn cảm thấy mắc nợ.

Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên xung quanh tôi.

"Sao lại là Mục Hạ Linh? Cô ta mới ra mắt chưa được một năm mà."

"Nghe nói Tô tổng của giải trí Tinh Việt chống lưng đấy. Giải thưởng này chắc chắn là có sắp đặt rồi."

"Tội nghiệp Vũ Thục Uyên thật, rõ ràng cô ấy xứng đáng hơn."

Tôi không cần nghe cũng biết. Bàn tay dưới gầm bàn của tôi siết chặt lại. Không ai hiểu rõ quyền lực của Tô Triệu Việt hơn tôi. Chỉ cần anh muốn, anh có thể biến một người vô danh thành ngôi sao chỉ sau một đêm, cũng như có thể dễ dàng tước đi vinh quang vốn thuộc về người khác.

Tôi nhớ lại lời nói của Mục Hạ Linh trong một lần tình cờ gặp ở công ty. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ nhưng đầy thách thức: "Chị Uyên tài năng thật đấy, giá như em cũng có thể đứng trên sân khấu lớn và nhận một giải thưởng danh giá như chị."

Lúc đó, Tô Triệu Việt chỉ cười nhẹ, xoa đầu cô ta và nói: "Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em."

Hóa ra, anh không nói đùa.

Mười năm khổ luyện đàn tranh, đàn bầu, những đêm thức trắng để sáng tác, những vết chai sạn trên đầu ngón tay... tất cả những nỗ lực của tôi, trong mắt anh, lại không bằng một câu nói của cô ta. Vinh quang mà tôi dùng cả thanh xuân để theo đuổi, anh lại dễ dàng dùng tiền bạc và quyền lực để mua về làm quà cho người khác. Cảm giác bị sỉ nhục và phản bội dâng lên, đắng chát nơi cổ họng.

Buổi lễ kết thúc trong sự gượng gạo. Tôi cố gắng né tránh những ánh mắt ái ngại, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Uyên."

Giọng nói lạnh lùng của Việt vang lên từ phía sau. Tôi dừng bước nhưng không quay lại.

"Tại sao?" Tôi hỏi, giọng khàn đi. "Tại sao lại làm vậy với em?"

Anh bước đến bên cạnh tôi, gương mặt vẫn không một chút gợn sóng. "Chỉ là một giải thưởng thôi mà. Em đừng quá coi trọng nó."

"Chỉ là một giải thưởng?" Tôi bật cười chua chát, quay người đối diện với anh. "Tô Triệu Việt, đó không chỉ là một giải thưởng. Đó là sự công nhận, là danh dự, là mười năm tâm huyết của em! Anh lấy nó đi để dỗ dành một cô gái mới lớn, anh có thấy nực cười không?"

"Anh nợ gia đình Hạ Linh." Anh nói, giọng điệu vẫn thản nhiên. "Bố cô ấy đã mất vì cứu anh. Chút chuyện nhỏ này có đáng gì?"

"Chuyện nhỏ?" Cơn phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực tôi. "Anh lấy đi sự nghiệp của em, niềm kiêu hãnh của em, và gọi đó là chuyện nhỏ? Anh có biết đối với một người nghệ sĩ, danh dự quan trọng đến mức nào không?"

Tôi cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, lời lẽ nghẹn lại, không thể nói hết câu. Nước mắt bắt đầu giàn giua.

Ánh mắt Việt thoáng chút dao động khi thấy tôi khóc. Anh đưa tay ra, dường như muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng lại khựng lại giữa không trung.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Em muốn cái gì, anh sẽ bù đắp cho em. Một album mới? Một buổi hòa nhạc cá nhân? Em nói đi."

Sự bù đắp của anh, nghe sao mà giống một sự bố thí. Tôi gạt tay anh ra, lùi lại một bước.

"Em không cần." Tôi nói, giọng rành rọt. "Tô Triệu Việt, những gì em có được ngày hôm nay đều là do em tự đi lên bằng chính thực lực của mình. Em không cần sự bố thí của anh."

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo, nũng nịu vang lên.

"Anh Việt!"

Mục Hạ Linh, tay vẫn ôm chiếc cúp vàng, chạy tới và sà vào lòng Việt. Cô ta hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi.

"Anh xem này, em làm được rồi! Em thật sự nhận được giải thưởng rồi!"

Việt dịu dàng ôm lấy cô ta, ánh mắt lạnh lùng ban nãy tan biến, thay vào đó là sự cưng chiều vô hạn. "Giỏi lắm. Hạ Linh của chúng ta là giỏi nhất. Em xứng đáng có được nó."

Xứng đáng? Tôi đứng đó, nghe từng lời của anh như những mũi kim châm vào tim. Cô ta xứng đáng ư? Một người chỉ biết hát nhép, dựa vào quyền lực của người khác để đi lên, có gì mà xứng đáng? Còn tôi, người đã đổ mồ hôi và nước mắt trên sàn tập, người đã mang âm nhạc dân tộc Việt Nam ra thế giới, lại không xứng đáng sao?

Tôi không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Tôi xoay người, bước đi không một lần ngoảnh lại. Bỏ lại sau lưng tiếng cười hạnh phúc của họ, bỏ lại vinh quang bị đánh cắp và một tình yêu đã chết.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 21   Hôm trước17:18
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY