Chiều nay vì thấy khó chịu ở dạ dày nên cô đến bệnh viện, sau khi xét nghiệm máu, bác sĩ bảo cô đã mang thai gần năm tuần.
Khi đó Minh Khê chỉ thấy đầu óc quay cuồng, rõ ràng lần nào cũng dùng biện pháp.
Cô cố gắng nhớ lại, hình như tháng trước có một lần như vậy, sau khi tiệc rượu kết thúc, Phó Tư Yến đưa cô về nhà, đến cửa đột nhiên hỏi một câu: "Đang trong kỳ an toàn à?"
Không ngờ kỳ an toàn cũng không đáng tin...
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước lách tách, bên trong là người chồng đã kết hôn bí mật với cô suốt hai năm, cũng là cấp trên trực tiếp của cô, tổng giám đốc Tập đoàn Phó thị, Phó Tư Yến.
Ban đầu vì một sự cố sau một đêm say rượu, cô mới vào làm không lâu đã mơ hồ cùng cấp trên lăn lộn trên giường.
Sau đó ông nội Phó Tư Yến đột ngột lâm bệnh, anh đề nghị kết hôn giả, để hoàn thành tâm nguyện được thấy anh lập gia đình của ông.
Hai người ký thỏa thuận trước hôn nhân, kết hôn giấu kín trong công ty, có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Lúc đó Minh Khê chỉ cảm thấy như trúng số độc đắc.
Cô nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình lại có thể kết hôn với nam thần mà cô đã thầm yêu suốt tám năm, nên đã vui vẻ đồng ý.
Sau khi kết hôn, Phó Tư Yến rất bận, một tháng thì có đến hai mươi lăm ngày là bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nhưng suốt hai năm nay, bên cạnh anh chưa từng có người phụ nữ nào khác, cũng chưa từng dính bất kỳ tin đồn tình ái nào.
Ngoài việc hơi lạnh lùng ra, Phó Tư Yến đúng là một người chồng hoàn hảo!
Minh Khê nhìn tờ phiếu kiểm tra thai kỳ trong lòng bàn tay, vừa ngọt ngào vừa thấp thỏm.
Cô quyết định sẽ nói cho anh biết!
Cô còn muốn nói cho anh biết, hai năm trước không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, cô đã yêu anh tròn mười năm rồi!
Trong phòng tắm, tiếng nước dần ngừng lại.
Phó Tư Yến vừa bước ra thì điện thoại liền đổ chuông, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
Minh Khê nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm.
Trong lòng cô bỗng thấy bất an, muộn thế này rồi, ai lại gọi đến?
Cuộc gọi kết thúc, Phó Tư Yến bước lại, không hề kiêng dè mà tháo khăn tắm ra.
Anh có vóc dáng vô cùng nổi bật, cơ bụng rõ nét, cơ bắp săn chắc, chân dài mông cong, gợi cảm đến mức quá đà.
Dù đã nhiều lần trần trụi đối mặt, nhưng mặt Minh Khê vẫn đỏ bừng, tim thì đập thình thịch.
Phó Tư Yến đi đến đầu giường, nhặt sơ mi và quần âu mặc vào, ngón tay thon dài cài cà vạt, khuôn mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng, cao quý mà tuấn nhã.
Đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
"Ngủ sớm đi." Anh nói.
Ý là... định ra ngoài?
Minh Khê có chút thất vọng, bàn tay đang cầm tờ phiếu kiểm tra thai kỳ vô thức rụt lại, nghĩ ngợi một chút rồi vẫn không nhịn được nói: "Trễ rồi mà."
Tay đang cài cà vạt của Phó Tư Yến khựng lại, anh vươn tay nhéo nhè nhẹ vành tai mềm mại của cô, khóe môi khẽ nhếch: "Tối nay không muốn ngủ nữa à?"
Mặt Minh Khê lập tức đỏ ửng, tim đập nhanh không kiểm soát được, vừa định nói gì đó thì người đàn ông đã buông cô ra, nói: "Ngoan, anh còn việc, đừng chờ anh."
Nói xong liền bước ra cửa.
"Tư Yến."
Minh Khê đuổi theo gọi anh lại.
Phó Tư Yến quay đầu, đường nét xương quai hàm sắc sảo, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
"Gì vậy?"
Giọng anh mang theo chút lạnh lẽo từ ngoài cửa, nhiệt độ như hạ thấp vài phần.
Tim Minh Khê đột nhiên nghẹn lại, khẽ hỏi:
"Ngày mai anh có thời gian đi thăm bà ngoại với em không?"
Sức khỏe bà ngoại cô rất kém, cô muốn đưa Phó Tư Yến theo để bà yên lòng.
"Để mai rồi tính." Phó Tư Yến không đồng ý, cũng không từ chối, rồi rời đi.
Sau khi tắm xong, Minh Khê trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô đành phải dậy hâm nóng một cốc sữa.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện thông báo tin tức giải trí.
Cô vốn không hứng thú, định tắt đi thì bất ngờ thấy một cái tên quen thuộc, liền không nhịn được mà nhấn vào.
#Nhà thiết kế nổi tiếng của EV - Lâm Tuyết Vi trở về nước, cùng bạn trai bí ẩn xuất hiện tại sân bay#
Trong hình, Lâm Tuyết Vi đội mũ bucket, người đàn ông đi cùng chỉ là một bóng dáng mờ nhạt, nhưng không khó để nhận ra dáng người rất nổi bật.
Minh Khê phóng to bức ảnh, trong đầu như "ong" một tiếng vang lên.
Cái bóng dáng đó, lại chính là - Phó Tư Yến!
Vậy nên, chiều qua anh đột ngột hủy cuộc họp, là để đi đón bạn gái cũ Lâm Tuyết Vi?
Ngay lập tức, trong lòng Minh Khê như bị nhét một tảng đá, cấn đến bối rối khó chịu.
Tay cô run lên, không biết thế nào lại bấm vào số của Phó Tư Yến.
Minh Khê luống cuống định tắt máy, thì đầu bên kia vang lên tiếng nói.
"Alo..."
Là giọng một người phụ nữ, dịu dàng đến lạ.
Minh Khê khựng lại một giây, lập tức ném thẳng điện thoại đi.
Tiếp theo đó, dạ dày cô như bị khuấy đảo, cuộn lên từng đợt dữ dội, cô không chịu nổi nữa, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
...
Trời sáng.
Minh Khê đến công ty làm việc đúng giờ.
Khi mới kết hôn chớp nhoáng, Phó Tư Yến mong cô ở nhà, nhưng cô muốn tự lập.
Phó Tư Yến cũng chiều theo cô, nhưng không cho phép cô đi nơi khác, vẫn để cô ở bên cạnh làm trợ lý nhỏ, chuyên làm mấy việc pha trà rót nước.
Những việc quan trọng, anh đều giao cho trợ lý riêng Chu Mục xử lý.
Trong công ty, ngoài Chu Mục ra, không ai biết thân phận thật sự của Minh Khê.
Hơn nữa văn phòng tổng giám đốc Phó thị trước giờ chỉ tuyển trợ lý nam, hai năm qua chỉ có Minh Khê là nữ, nên mọi người đều đoán rằng giữa cô và tổng giám đốc có quan hệ mập mờ.
Thời gian dài, thấy tổng giám đốc chưa từng đặc biệt đối xử với Minh Khê, mọi người càng thêm khinh thường cô.
Dựa vào sắc đẹp để lấy lòng, thì được bao lâu chứ?
Lúc này, có đồng nghiệp đưa cho Minh Khê một tập tài liệu, nhờ cô chuyển vào văn phòng tổng giám đốc.
Tối qua Phó Tư Yến không về, cô cũng thức trắng cả đêm.
Trong đầu toàn nghĩ đến một chuyện: Người phụ nữ trong điện thoại đêm qua, rốt cuộc là ai? Họ đã ở bên nhau suốt cả đêm sao?
Một đáp án gần như sắp bật ra, nhưng cô không dám, cũng không muốn thừa nhận...
Có lẽ con người phải bị tát một cái mới chịu tỉnh ngộ.
Giờ phút này, trong lòng Minh Khê vô cùng bình tĩnh, cô nghĩ, dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn có một kết quả, coi như cho mười năm thầm yêu của mình một lời giải thích.
Cô bình tĩnh nhấn nút thang máy, lên lầu, trước khi bước ra còn chỉnh lại tóc, đảm bảo trạng thái bản thân thật tốt.
Khi đến cửa văn phòng tổng giám đốc, giọng đàn ông vang ra từ cánh cửa gỗ lim chưa đóng chặt khiến bước chân cô chững lại.
"Cậu rốt cuộc có thích Minh Khê không?"
Người nói là bạn thân của Phó Tư Yến, Cố Diên Chu.
"Cậu muốn nói gì?" Giọng Phó Tư Yến trong trẻo lạnh lùng.
Cố Diên Chu tặc lưỡi: "Tớ thấy Minh Khê rất ổn, chẳng lẽ không phải mẫu người cậu thích à?"
"Hay là giới thiệu cho cậu?" Người đàn ông đáp lại một cách thờ ơ.
"Thôi đi."
Trong phòng vang lên tiếng cười khinh khỉnh của Cố Diên Chu, nghe vào tai đặc biệt chói tai.
Họ đang bàn về cô, như thể đang bàn về một món đồ...
Minh Khê nghẹn thở, tay nắm chặt tập tài liệu, lòng bàn tay lạnh toát.
Không lâu sau, tiếng của Cố Diên Chu lại vang lên.
"Nhân vật nam chính trong tin đồn với Tuyết Vi trên báo kia là cậu đúng không?"
"Ừ."
"Chà, cậu đúng là vì muốn dỗ cô ấy vui lòng mà cái gì cũng dám hy sinh."
Cố Diên Chu xuýt xoa, tiếp tục trêu ghẹo: "Cậu tối qua đã ở bên Tuyết Vi cả đêm, xa nhau lâu ngày gặp lại, có phải là..."
Như một tiếng sét nổ vang trên đỉnh đầu Minh Khê!
Sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân lạnh buốt như đóng băng.
Cả đêm!
Xa nhau lâu ngày gặp lại!
Mỗi chữ đều như một nhát dao, hung hăng đâm vào tim Minh Khê.
Bao nhiêu âm thanh gào thét trong đầu, cô bỗng thấy choáng váng, mắt hoa tai ù, không thấy rõ sự vật, cũng nghe không rõ âm thanh.
Ngay lúc cô muốn quay người bỏ chạy, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
"Minh Khê?"