của Vũ
u thay, bộ phim đầu tay của cô ta lại là dự án mà tôi đang tham gia với vai nữ chính. Cô ta nghiễm
những cảnh quay của Hạ Linh được thêm vào liên tục. Cảnh quay cao trào nhất của nhân vật tôi, một phân
gặp đạo diễn, nũng nịu đề nghị: "Đạo diễn, để cảnh
i thấy Tô Triệu Việt đang đứng
nào. Tôi đến hỏi biên kịch, cô ấy chỉ ấ
Uyên, chị là diễn viên chuyên nghiệp, chắc không
hư thể mọi chuyện không liên quan đến mình. Anh ta đã ở đây từ sáng sớ
đáp, giọng
iễ
Chát
"quên" thoại. Má tôi nhanh chóng sưng vù, đỏ ửng, bỏng rát. Đạo diễn cũ
chưa tốt." Cô ta nói, nhưng án
h khóc nức nở. Tôi chỉ có thể vỗ nhẹ
kết thúc. Việt bước tới, tay cầm một túi chườm đá. T
m không?"
i. "Anh thử bị tát hai mư
hút." Anh ta nói, như thể đó là điều hiển nhiên. "Thôi, quay nốt cảnh t
h. Thì ra, anh ta chỉ quan
a. "Anh Việt, tay em đỏ hết cả lên rồi này.
nh, đặt lên bàn tay của Hạ Linh, dịu dàng xoa bóp. "
hị Uyên, ngày mai chúng ta quay lại cảnh này nhé? Hôm nay em diễn vẫn chưa
ngây thơ, đáng thương. Nhưng từ góc của tôi, tôi c
hể chịu đựn
tới, gi
h
ên khuôn mặt xinh đẹp của Mục H
ây, rồi ôm mặt, oà khóc. "An