của Vũ
n nhận vai này..." Mục Hạ Linh khóc lóc trong lòng Tô Triệu
ắt nhìn tôi như muốn tóe lửa.
khiến người khác không rét mà run. Nhưng tôi khôn
ồi quay sang trợ lý của mình. "Thông báo cho tất cả các đối tác, hủy bỏ mọi
đỉnh cao sự nghiệp, năm năm phong sá
hoại sự nghiệp của mình, tim tôi vẫn không khỏi nhói đau. Chúng tôi
thật n
n trở nên trống trải đến lạ. Tôi nhớ lại ngày đầu tiên dọn đến đây, Việt
hông còn, "chúng ta
i đau quặn lên từng cơn. Tôi khuỵu xuống sàn, cố gắng rút điện thoại
tiếng, rồi bị n
gày một dữ dội. Không biết đã qua bao lâ
m tra, bác sĩ nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp
à Việt luôn dùng biện ph
bé, có thể sau này sẽ khó có con lại." Lờ
g bệnh viện, đầu óc trống rỗng.
Vũ Thục Uyên sao? Sao lại ngồi
Linh vang lên. Cô ta đến đây đ
?" Tôi không muốn
i xuống bên cạnh tôi. "Chị đừng nghĩ có thể dùng đứa bé trong bụng để trói
t đ
i đâu!" Cô ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng
Yên tâm. Tôi không có hứng thú với
C
soài ra đất, đúng lúc T
h ta lao tới,
"Em chỉ muốn khuyên chị Uyên đừng b
i, chỉ quay lại, dùng
i của tôi đau nhói dữ dội. Máu tươi bắt đầu chảy
ng nói, nhưng cơn đau khi
vờ kinh hãi. "Anh Việt, ch
áng chút sững sờ. Nhưng anh ta nhanh
c ác. Thời hạn phong sát
ảnh lại. Tôi nằm đó, nhìn theo bóng lưng tuyệt tình