của Vũ
ao giờ hết. Mọi ngóc ngách trong căn nhà đều tràn ngập dấu vết của anh, từ đôi giày da đắt tiền vứt bừ
riêng tôi nữa. Đồ đạc của cô ta ngày một nhiều, chiếm hết không gian trong phòng khách và cả trong trái tim của Việt. Anh dung tún
ng, không thể thở nổi. Tôi cố gắng đi tắm để gột rửa sự mệt mỏi và tủi nhục, nhưng khi bước r
một nhà hàng năm sao, và khoe chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh trên cổ. Bức ảnh cuối cùng, cô ta chụp một chiếc
nhật" qua điện thoại rồi lấy cớ bận họp để cúp máy. Không một món quà, khô
lên. Việt đã nhấn "lik
t không thể kìm nén được nữa, lăn dài trên má. Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm, hi sinh vì
Việt và Hạ Linh đã về. Cả hai đều có vẻ
iọng Hạ Linh nũng nịu. "Anh
ệt đáp, giọng cũ
ền ra lệnh một cách tự nhiên: "Uyên, đi pha
c nhích. Tôi không phả
iêu khích: "Chị Uyên sao vậy? Khó chịu vì em được giải thưở
h cãi với một kẻ say. Tôi qua
uá..." Phía sau lưng, tôi
" Giọng Việt đầy lo l
rước mắt khiến tôi sững sờ. Hạ Linh đang
ô ta thì thầm, giọng nói khôn
toan tính trong đôi mắt cô ta. Cô
iệt. Anh ta ôm lấy eo Hạ Linh, đáp lại nụ hôn của cô ta một cách
oa
tôi gạt tay làm rơi xuống sàn, vỡ ta
lại. Anh ta đẩy Hạ Linh ra, nhìn th
hấy đâu..." Anh ta bước về p
, lùi lại, cảm giác buồn nôn dân
nh bắt đầu nôn mửa. "Anh V
ta vội vàng quay lại, lo lắng đỡ lấy Hạ Linh. "Hạ
rái tim tan nát. Tôi nhớ lại những ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau, anh cũng đã từng dịu dàng, l
chết. Thật s
t đoán lạnh lùng trỗi dậy tro
oại, bấm số của
p xếp một chút. Em m
h nói về chuyện
giải nghệ. Và giúp em đặt một vé máy bay sớm nhất
chưa?" Giọng chị
trí đầy thị phi này rồi," tôi nói, gi