Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Bị bỏ lại cho đến chết, được tình yêu tìm thấy
Bị bỏ lại cho đến chết, được tình yêu tìm thấy

Bị bỏ lại cho đến chết, được tình yêu tìm thấy

5.0
22 Chương
Đọc ngay

Tôi đã yêu Khắc Ngọc Toàn ba năm, tưởng chừng đó là một giấc mơ đẹp đẽ. Cho đến ngày Đoan Diệu Anh, mối tình đầu của anh ta, trở về và giả vờ mất trí nhớ. Khắc Ngọc Toàn, người đàn ông luôn dịu dàng với tôi, đã lập tức buông tay tôi. Anh ta không chỉ công khai sỉ nhục tôi, nhốt tôi vào tầng hầm tối tăm, phá hỏng chiếc váy kỷ vật duy nhất của bà ngoại, mà còn nghe lời cô ta, bỏ mặc tôi chết trong biển lửa. Bị người yêu phản bội, bị gia đình ruồng bỏ ép gả cho một người đàn ông nhà quê, tôi đã mất tất cả. Nhưng chính người chồng "nhà quê" đó đã cứu tôi khỏi đám cháy. Vào ngày cưới của chúng tôi, khi Khắc Ngọc Toàn đến phá đám và dọa san phẳng cả ngôi làng, chồng tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại. "Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn tập đoàn của nó phá sản."

Mục lục

Chương 1

Tôi đã yêu Khắc Ngọc Toàn ba năm, tưởng chừng đó là một giấc mơ đẹp đẽ.

Cho đến ngày Đoan Diệu Anh, mối tình đầu của anh ta, trở về và giả vờ mất trí nhớ. Khắc Ngọc Toàn, người đàn ông luôn dịu dàng với tôi, đã lập tức buông tay tôi.

Anh ta không chỉ công khai sỉ nhục tôi, nhốt tôi vào tầng hầm tối tăm, phá hỏng chiếc váy kỷ vật duy nhất của bà ngoại, mà còn nghe lời cô ta, bỏ mặc tôi chết trong biển lửa.

Bị người yêu phản bội, bị gia đình ruồng bỏ ép gả cho một người đàn ông nhà quê, tôi đã mất tất cả.

Nhưng chính người chồng "nhà quê" đó đã cứu tôi khỏi đám cháy.

Vào ngày cưới của chúng tôi, khi Khắc Ngọc Toàn đến phá đám và dọa san phẳng cả ngôi làng, chồng tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại.

"Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn tập đoàn của nó phá sản."

Chương 1

Góc nhìn của Màng Diệp Chi:

Tôi đã yêu Khắc Ngọc Toàn ba năm, ba năm tưởng chừng như một giấc mơ đẹp đẽ. Cho đến ngày Đoan Diệu Anh trở về, giấc mơ ấy vỡ tan thành từng mảnh.

Cô ta, mối tình đầu mà anh ta không bao giờ quên được, đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi tại một bữa tiệc, với ánh mắt ngơ ngác và một câu nói khiến cả thế giới của tôi sụp đổ: "Toàn, em không nhớ gì cả, em chỉ nhớ mỗi anh thôi."

Khắc Ngọc Toàn, người đàn ông ba năm qua luôn dịu dàng với tôi, lúc đó đã buông tay tôi ra.

Anh ta bước về phía cô ta, ánh mắt chứa đầy sự đau lòng và phức tạp mà tôi chưa bao giờ thấy.

"Diệu Anh, em thật sự không nhớ gì sao?"

Đoan Diệu Anh, một diễn viên nổi tiếng, người đã từng vì sự nghiệp mà bỏ rơi Toàn, giờ đây lại lộ ra vẻ mặt yếu đuối, đáng thương. Cô ta gật đầu, nước mắt lưng tròng, bàn tay yếu ớt níu lấy cánh tay anh.

"Em chỉ nhớ tên anh thôi. Bác sĩ nói em bị mất trí nhớ sau tai nạn."

Thế giới của tôi như ngừng lại. Tai nạn? Mất trí nhớ? Chỉ nhớ mỗi anh ta? Thật là một kịch bản hoàn hảo.

Toàn gần như ngay lập tức tin vào câu chuyện đó. Anh ta quay sang tôi, giọng nói không còn sự ấm áp thường ngày, thay vào đó là một sự xa cách lạnh lùng.

"Diệp Chi, Diệu Anh bây giờ rất yếu, anh phải đưa cô ấy về nghỉ ngơi."

Tôi đứng đó, nhìn anh ta dìu cô ta rời đi, bỏ lại tôi một mình giữa những ánh mắt tò mò và bàn tán của mọi người.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Ba năm, tình yêu của chúng tôi, trong mắt anh ta, có lẽ không bằng một giọt nước mắt của mối tình đầu.

Những ngày sau đó là một chuỗi ác mộng.

Toàn bắt đầu dành hết thời gian cho Diệu Anh. Anh ta nói cô ấy cần được chăm sóc, rằng anh ta là người duy nhất cô ấy tin tưởng.

Anh ta dọn một phòng trong biệt thự của chúng tôi cho cô ta ở, nói rằng để tiện chăm sóc.

Ngôi nhà từng là thiên đường của tôi, giờ đây trở thành một cái lồng giam ngột ngạt. Mỗi ngày, tôi phải chứng kiến cảnh anh ta ân cần với cô ta, đút cho cô ta ăn, dỗ dành cô ta khi cô ta "sợ hãi".

Mạng xã hội bùng nổ. Hình ảnh Khắc Ngọc Toàn, CEO của một tập đoàn bất động sản lớn, chăm sóc cho nữ diễn viên nổi tiếng Đoan Diệu Anh, người vừa trở về sau một tai nạn bí ẩn, tràn ngập khắp các trang báo.

Họ được ca tụng là "cặp đôi vàng tái hợp", là "tình yêu đích thực vượt qua mọi thử thách".

Và tôi, bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ta, trở thành kẻ thứ ba đáng ghét trong câu chuyện của họ.

Tôi đọc được những bình luận cay độc: "Cô Màng Diệp Chi này mặt dày thật, người ta đã mất trí nhớ chỉ nhớ người yêu cũ mà vẫn không chịu buông tha."

"Đúng là không biết xấu hổ, bám lấy Khắc tổng chỉ vì tiền thôi."

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Đêm đó, khi Toàn trở về phòng, tôi đã chất vấn anh ta.

"Anh định để mọi chuyện như thế này đến bao giờ? Em là bạn gái của anh, tại sao em lại phải chịu đựng những điều này?"

Toàn nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn.

"Diệp Chi, em không thể thông cảm một chút được sao? Diệu Anh đang bị bệnh, cô ấy rất đáng thương. Em làm ầm lên như vậy có ích gì?"

Giọng nói của anh ta như một gáo nước lạnh dội vào mặt tôi. Đáng thương? Vậy còn tôi thì sao? Nỗi đau của tôi, sự tổn thương của tôi, trong mắt anh ta không đáng một xu sao?

"Cô ta bị bệnh, hay là anh vẫn còn yêu cô ta?" Tôi gào lên trong nước mắt.

Toàn im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng hơn, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Đừng suy nghĩ lung tung. Anh và cô ấy chỉ là quá khứ. Bây giờ cô ấy như vậy, anh không thể bỏ mặc được. Chờ một thời gian nữa, khi cô ấy khỏe lại, anh sẽ giải quyết mọi chuyện. Chúng ta sẽ kết hôn, được không?"

Kết hôn. Lời hứa mà tôi đã mong chờ suốt ba năm, giờ đây nghe sao thật mỉa mai và giả tạo.

Anh ta chỉ đang dùng nó để trấn an tôi, để tôi ngoan ngoãn chấp nhận sự tồn tại của Đoan Diệu Anh.

Tôi đã ngu ngốc tin vào lời hứa đó. Tôi đã chờ đợi.

Nhưng điều tôi chờ được lại là những hình ảnh anh ta đưa Diệu Anh đi thử váy cưới, là những tin tức về việc anh ta chuẩn bị một hôn lễ thế kỷ cho "người vợ tương lai" của mình.

Tất cả hy vọng trong tôi vỡ vụn.

Đúng lúc đó, một cuộc gọi từ cha nuôi của tôi, ông Màng Đức Vinh, như một nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi.

Giọng ông ta lạnh lùng và xa cách, không có một chút tình cảm nào của một người cha.

"Diệp Chi, con chuẩn bị đi. Cuối tuần này người của nhà họ Lưu trên Hòa Bình sẽ xuống đón con."

Tôi sững sờ. "Cha nói gì vậy ạ? Đón con đi đâu?"

Ông ta thở dài, như thể tôi đang làm mất thời gian của ông.

"Con quên rồi sao? Hôn ước giữa nhà ta và nhà họ Lưu. Con sẽ kết hôn với Lưu Tân Long."

Hôn ước? Tôi chợt nhớ ra, đó là hôn ước mà ông nội tôi và một người đồng đội cũ đã định sẵn cho cháu của họ. Nhưng hôn ước đó là dành cho Màng Minh Châu, cô con gái ruột của ông Màng Đức Vinh, chứ không phải tôi.

Tôi chỉ là một đứa con nuôi.

"Nhưng... đó là hôn ước của Minh Châu mà cha?"

"Minh Châu còn nhỏ, nó không thể gả đến một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy. Con là chị, con thay em gánh vác là điều đương nhiên. Hơn nữa, công ty của cha đang cần một khoản đầu tư lớn. Nhà họ Lưu đã đồng ý giúp đỡ, với điều kiện hôn ước phải được thực hiện."

Tôi cười chua chát. Thì ra là vậy. Tôi chỉ là một món hàng để trao đổi lợi ích. Họ nuôi tôi lớn, và bây giờ là lúc tôi phải trả ơn.

Tôi đã từng nghĩ, dù không phải con ruột, nhưng ít ra họ cũng có chút tình thương với tôi. Nhưng không, tôi đã nhầm.

Trong mắt họ, tôi không khác gì một con tốt thí.

Bị người yêu phản bội, bị gia đình ruồng bỏ. Cả thế giới của tôi như sụp đổ.

Tôi đã từng do dự, đã từng muốn níu kéo chút tình cảm cuối cùng với Khắc Ngọc Toàn. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần tôi nói cho anh ta biết về hoàn cảnh của mình, có lẽ anh ta sẽ thương hại tôi, sẽ giữ tôi lại.

Nhưng bây giờ, tôi không cần nữa. Tình yêu đó, sự thương hại đó, tôi không cần.

Tôi quyết định đến văn phòng của Toàn, nói với anh ta một lời từ biệt cuối cùng.

Khi tôi đến gần phòng làm việc của anh ta, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Là Toàn và bạn thân của anh ta, Trịnh Quân.

"Toàn, cậu làm vậy có quá đáng với Diệp Chi không? Dù sao cô ấy cũng đã ở bên cậu ba năm."

Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của Toàn.

"Quá đáng? Cô ta thì có gì để mà quá đáng? Cô ta ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng cũng nhàm chán đến phát ngấy. Sao có thể so sánh với Diệu Anh của tôi được?"

Trái tim tôi như ngừng đập. Nhàm chán đến phát ngấy?

"Vậy cậu định thế nào? Cậu thật sự định cưới Diệu Anh sao?" Trịnh Quân hỏi.

"Tất nhiên. Diệu Anh là ánh trăng sáng trong lòng tôi. Nhưng Diệp Chi cũng không thể bỏ được. Cô ta ngoan ngoãn nghe lời, sau này để cô ta ở bên ngoài làm một người tình bé nhỏ cũng không tệ. Một người vợ rực rỡ như Diệu Anh, và một người tình ngoan ngoãn như Diệp Chi, không phải là quá hoàn hảo sao?"

Hoàn hảo.

Hai từ đó như một nhát búa tạ, đập nát chút ảo tưởng cuối cùng của tôi.

Thì ra đây chính là bộ mặt thật của người đàn ông mà tôi đã yêu suốt ba năm. Ích kỷ, độc đoán, và tàn nhẫn.

Tôi không vào nữa. Không cần phải nói lời từ biệt nào cả.

Tôi lặng lẽ quay đi, nước mắt chảy dài trên má.

Khắc Ngọc Toàn, từ giờ trở đi, anh và tôi, không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Lưu Tân Long? Một người đàn ông nhà quê ở Hòa Bình? Cũng được. Ít ra, đó cũng là một sự khởi đầu mới, một lối thoát khỏi cuộc sống giả dối và đau khổ này.

Tôi mở điện thoại, lướt thấy bài đăng mới nhất của Đoan Diệu Anh. Một bức ảnh cô ta tựa đầu vào vai Toàn, kèm theo dòng trạng thái đầy ẩn ý: "Cảm ơn anh đã luôn ở bên em trong những lúc em yếu đuối nhất. Em xin lỗi nếu sự tồn tại của em làm ai đó không vui."

Thật là một kỹ năng trà xanh thượng thừa.

Tôi không ngần ngại, để lại một bình luận dưới bài đăng của cô ta, một biểu tượng "like", rồi chặn tài khoản của cô ta.

Đoan Diệu Anh, cứ từ từ mà hưởng thụ chiến thắng của cô đi. Tôi không còn hứng thú với trò chơi này nữa.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 22   10-17 18:23
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY