của Màng
khiến tôi phải nheo mắt lại. Một người giúp việc đ
rong bóng tối và sợ hãi đã vắt kiệt sức lực củ
g là của chúng tôi. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng
ôi nhìn t
ớc gương, trên người mặc mộ
tôi như n
là chiếc váy mà bà ngoại quá cố của tôi đã tự t
ời này. Trước khi qua đời, bà đã dặn tôi phải giữ gìn nó cẩ
lại đang ở trên n
cười một cách giả tạo. "Chị thấy em mặc chiếc váy
n nền vải trắng muốt, có một vết cà phê
người tôi
ôi gầm lên, la
ãi, lùi lại. "Chị làm gì vậy? Em
. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào vết bẩn và vết
sao cô lại phá hỏng nó?" Tôi
nữa. Cô ta ghé sát vào tai tôi,
y rách mà thôi, có gì to tát chứ? Thứ mà
lý trí. Tôi giơ tay lên, một tiếng "ch
n mặt xinh đẹp của Đoan Diệu Anh. Cô
NG
a cửa. Khắc Ngọc Toàn lao vào, đôi mắt an
mặt sưng đỏ, rồi lại nhìn tôi. Không cần một lời
Chi! Cô đ
đầu đập vào cạnh
." Đoan Diệu Anh nức
mắt đầy xót xa. Anh ta nhẹ nhàng đỡ
y chỉ là một người bệnh, sao c
nụ cười chua chát
gì với chiếc váy của em!" Tôi chỉ tay vào chiếc váy, giọng nói run rẩy. "
vàng nói: "Em xin lỗi... Em không biết nó quan trọng
ánh mắt khinh miệt. "Chỉ là một cái váy thôi mà, có cần phải l
út ví ra, ném một xấp t
trăm cái váy mới! Đừng
ả, rơi xuống người tôi
vào anh ta, không thể tin
ã ôm tôi, hứa rằng: "Em yên tâm, đây là kỷ vật của bà, cũng là báu
ữ gìn hơn c
ó chỉ là một cái váy, nói tô
ật của tôi, mà còn chà đạp lên cả
nữa, anh ta dịu dàng
ở đây rồi. Ngoan, anh
người tôi, như thể
Toàn, em sợ quá..." và tiếng Toàn dỗ dành: "Không
phòng đ
phòng lạnh lẽo, xung quanh
thể kìm được nữa,
ã chết. Hoàn t
lên, từng tờ một, rồi
niệm của chúng tôi, xé nát tất
àn, anh khôn
của tôi, không xứng đáng với bấ
tồi tệ, một kẻ k