của Màng
thự. Tôi không thể ở lại nơi n
y dựng, từng chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào. Tôi đã tự tay
ảm thấy ghê tởm. Mọi ngóc ngách đ
một chiếc xe quen thuộc đ
vẻ mặt hốt hoảng. Có lẽ ngườ
tóm lấy cánh tay tôi, g
h lùng nói, cố gắng
g làm loạn nữa."
Làm loạn? Khắc Ngọc Toàn, anh nghĩ tôi đang làm loạn sa
n cái váy là anh sai. Nhưng em cũng khô
ầy mỉa mai. "Anh có thể đừng nhắc đến tên cô ta t
tôi. Anh ta có lẽ đã quen với một Màng
ng thể chịu được đả kích." Anh ta hạ giọng, cố gắng dùng sự mềm mỏng để thuyết phục tô
a
án lại khéo léo đến đâu, cũng
ũng vậy. Nó đã vỡ nát, k
giọng bình thản đến đáng s
một lời nào nữa. Tôi chỉ
ét thất thanh vang lên t
aaa
của Đoan
á cẩm thạch rất lớn đang lung lay, sắp rơi xuống từ lan can. V
t giây s
tôi ra, lao về phía Đoan
N T
ôm chặt cô ta vào lòng,
a đẩy bất ngờ, lả
ẦM
n cạnh chỗ tôi vừa đứng. Nhưng một mảnh
thể. Tôi cảm thấy có thứ gì đó ấm
ảng da thịt đã bị xé toạ
ọc Toàn không
lấy Đoan Diệu Anh, kiể
ng? Có bị thươ
sợ quá..." Đoan Diệu Anh n
lấy một cái. Dù tôi đang nằm t
ta, chỉ có Đ
đau và sự mất máu khiến tôi
hấy là Khắc Ngọc Toàn đang dịu dàng bế Đoan Diệu
còn đau hơn cả vết
.
trong bệnh viện. Mùi thuốc kh
ên cạnh giường, khuôn mặt
ong người thế nào?" Anh ta
ời, chỉ lẳng lặ
huống khẩn cấp quá, anh... anh chỉ theo
ải thích. Lại
nhiều rồi. Tôi đ
i bình thản nói
. Anh ta có lẽ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để
iện thoại của
vội vàng đứng dậy, đi ra
ặt. Tôi có thể nghe thấ
Không, Diệp Chi không sao. Bác sĩ nói chỉ là vết thương n
một nụ cười cay
oài da. Không
t đi, cũng không nghiêm trọng bằng
i đã thua rồi. Thu