của Màng
Tôi còn chưa kịp định thần, cánh cửa phòng đã bị đẩy
àn hình sáng lên hiển thị bài đăng của Đo
Cô đang khiêu khích tôi phải khô
ểu tượng "like" mà anh ta đã tức giận đến vậy, còn nhữn
lỗi Diệu Anh ngay lập
với tôi. Nhưng từ khi Đoan Diệu Anh trở về, anh ta như biến thành một con người khác, độc đoán và tàn nhẫn. Mỗi lần chúng tô
y, tôi không
ông một chút cảm xúc: "Tôi không xóa. V
t anh ta tối sầm lại, anh ta bước tới, nắm chặt lấy cổ tay
cãi lờ
nh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?" Tô
đang bị bệnh, cô không thể nhân từ một chút được sao?" Anh t
hội, có ai nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Khi cô ta cố tình mặc chiếc váy của bà ngoại tôi,
ói của tôi khiến mặt an
cửa. Đoan Diệu Anh, mặc một chiếc váy ngủ mỏ
a em... Em không nên đăng những thứ đó..." Cô
ay sang đỡ lấy cô ta. Vẻ mặt giận dữ của anh ta
ông làm gì sai cả." Anh ta nh
ìn tôi, ánh mắt tàn nhẫn. "Người đâu, nhốt cô ta vào t
g h
ột tiếng sét đá
u run rẩy, cố gắng vùng vẫy khỏi h
vậy! Anh biết em sợ bóng tối, em sợ không gi
nh ta biết rõ
u chơi khăm, nhốt vào một chiếc rương cũ trong một căn nhà hoang. Tôi đã ở
m trọng. Chỉ cần ở trong một không gian nhỏ và tối, tôi
ôm tôi vào lòng, hứa rằng sẽ không bao giờ để tôi phải đối mặt với nỗi sợ
người đã hứa sẽ bảo vệ tôi, lạ
ta. Nhưng rồi, khi Đoan Diệu Anh ho khan vài tiếng và
ng nhìn tôi nữa, dì
o thét trong tuyệt vọng khi bị lô
đóng sầm lại. Tiếng k
bao trù
. Tôi co người lại, cảm giác như mình lạ
gột ngạt, sự tuyệt vọng, cảm
đập như trống dồn. Mồ h
." Tôi nức nở, vô
ẳng bên tai tôi: "Có anh
o
anh ta bảo
Trái tim tôi đau đớn như bị
của anh, tình yêu của an
mà còn tự tay đẩy tôi vào nỗi s
gười phụ
lạnh lẽo, cơ thể run
ghe thấy tiếng trái tim mình,