Máu của đứa con chưa chào đời đã đổi lấy cuộc sống xa hoa cho cô ta.
Bảy năm tình nghĩa, cùng nhau xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng chỉ đổi lại sự tàn nhẫn đến tột cùng.
Nằm trên giường bệnh, tôi run rẩy bấm một dãy số. "Ba... Con muốn về nhà."
Đầu dây bên kia, giọng nói của chủ tịch tập đoàn Võ Thị hùng mạnh vang lên: "Được, về nhà đi con. Mọi chuyện còn lại, cứ để ba lo."
Chương 1
Võ Mai An POV:
Vào ngày kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi, Thái Phụng Việt đã sang tên căn hộ đầu tiên của chúng tôi cho một người phụ nữ khác.
Đó là tổ ấm mà tôi đã dành hết tâm huyết để thiết kế, từng viên gạch, từng cành cây, từng món đồ nội thất đều do một tay tôi lựa chọn.
Trong giới kinh doanh, tôi và Thái Phụng Việt từng là cặp vợ chồng kiểu mẫu, là câu chuyện cổ tích mà người người ngưỡng mộ. Từ hai bàn tay trắng, chúng tôi đã cùng nhau xây dựng nên một đế chế kinh doanh vững mạnh.
Nhưng tất cả đã thay đổi kể từ khi Hoàng Tuyết Nhung xuất hiện.
Cô ta là em gái của người bạn thân đã khuất của anh, người đã hy sinh mạng sống để cứu anh trong một tai nạn công trường nhiều năm trước.
Cũng chính vì sự áy náy và món nợ ân tình này, Việt đã say mê cô ta.
Anh ta nói cô ta yếu đuối, đáng thương, mắc bệnh tim hiểm nghèo, cần được anh chăm sóc và bảo vệ.
Và thế là, anh ta bắt đầu làm ra rất nhiều chuyện quá đáng.
Khi tôi nhận được điện thoại từ văn phòng luật sư, thông báo về việc chuyển nhượng căn hộ, tôi đang ở công trường chỉ đạo thi công. Giọng nói của tôi vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
"Tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại, tôi gọi một số khác.
"Alo, đội cải tạo à? Tôi có một căn hộ ở khu đô thị Royal City cần 'cải tạo' lại một chút. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đập bỏ toàn bộ hệ thống điện nước, càng nát càng tốt. Chi phí không thành vấn đề."
Căn hộ cao cấp đó, nếu tôi đã không thể ở, thì Hoàng Tuyết Nhung cũng đừng hòng bước vào.
Vài ngày sau, Việt gọi điện cho tôi, giọng điệu đầy tức giận.
"Mai An, em điên rồi à? Em làm cái quái gì với căn nhà vậy?"
"Ồ, chỉ là cải tạo một chút thôi mà," tôi thản nhiên đáp, lật giở bản thiết kế trên tay. "Căn hộ đó cũ quá rồi, không xứng với cô Hoàng đây."
Anh ta gầm lên trong điện thoại: "Em đừng có quá đáng! Anh đã nói rồi, Nhung chỉ là em gái anh!"
Tôi cười khẩy. "Em gái à? Em gái mà anh lại sang tên căn hộ của chúng ta cho cô ta sao?"
Việt im lặng, rồi cúp máy.
Tôi biết, anh ta không còn lời nào để nói.
Nhưng sự quá đáng của anh ta không chỉ dừng lại ở đó.
Bản thiết kế mà tôi đã thức trắng nhiều đêm, dồn hết tâm huyết trong nửa năm để chuẩn bị cho dự án mới của công ty, đã bị anh ta ngang nhiên lấy đi. Anh ta dùng nó để trải đường cho Hoàng Tuyết Nhung, để cô ta danh chính ngôn thuận trở thành giám đốc dự án mới, một bước lên mây.
Ngày cô ta nhậm chức, tôi đứng ở dưới, nhìn cô ta mặc bộ váy hàng hiệu, mỉm cười ngọt ngào nhận lấy thành quả lao động của tôi.
Được thôi.
Ngay chiều hôm đó, tôi triệu tập một cuộc họp cổ đông bất thường.
Với 30% cổ phần trong tay, cộng với sự ủng hộ của các cổ đông khác vốn đã bất mãn với Việt từ lâu, tôi đã thành công bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của anh ta.
Nhìn vẻ mặt sững sờ, không thể tin nổi của Việt và Nhung trong phòng họp, tôi cảm thấy một sự hả hê lạnh lẽo.
Thái Phụng Việt, anh nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ nắn bóp sao?
Nhưng sự trả thù này chưa đủ. Vẫn chưa đủ.
Vào ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, ngày mà tôi nhận được tin căn hộ đầu tiên của chúng tôi bị sang tên, anh ta đã không về nhà.
Thay vào đó, anh ta cùng Hoàng Tuyết Nhung đến biệt thự ven biển của chúng tôi, nơi chúng tôi đã từng có những kỷ niệm ngọt ngào nhất.
Một người bạn đã gửi cho tôi bức ảnh họ đang âu yếm nhau bên bờ biển, bên cạnh là chiếc siêu xe thể thao mà Việt yêu quý nhất, món quà sinh nhật tôi đã tặng anh.
Đêm đó, tôi đã lái chiếc xe của mình, đâm thẳng vào chiếc siêu xe đó.
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, chiếc xe đắt tiền biến dạng hoàn toàn.
Việt lao ra, nhìn chiếc xe yêu quý của mình bị phá hủy, ánh mắt anh ta đỏ ngầu, giống như một con thú bị thương. Anh ta túm lấy cổ áo tôi, gầm lên: "Võ Mai An, em bị điên rồi!"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười một cách điên dại. "Đúng vậy, em điên rồi! Là anh đã ép em phải điên lên!"
Cuộc hôn nhân này, tôi đã cố gắng cứu vãn, đã cố gắng cho anh ta cơ hội.
Tôi thậm chí đã nhân nhượng đến mức sắp xếp cho Hoàng Tuyết Nhung đến một phòng khám chuyên khoa tim mạch hàng đầu ở Singapore, hy vọng rằng sau khi cô ta được chữa trị, cô ta sẽ rời xa cuộc sống của chúng tôi.
Tôi đã nghĩ, chỉ cần cô ta biến mất, có lẽ mọi thứ sẽ trở lại như xưa.
Nhưng tôi đã lầm.
Khi Việt biết chuyện, anh ta đã nổi trận lôi đình.
Anh ta không cảm kích sự sắp xếp của tôi, mà lại cho rằng tôi đang cố ý hãm hại "người con gái yếu đuối" của anh ta.
Và rồi, anh ta đã làm một việc mà cả đời này tôi cũng không thể tha thứ.
Anh ta bắt cóc con gái của chúng tôi, bé Bông, đứa con gái mà tôi yêu thương hơn cả sinh mạng. Anh ta đưa con bé đến một tòa nhà cao tầng bỏ hoang ở ngoại ô.
Khi tôi tìm đến, tôi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời mình.
Việt đứng trên sân thượng lộng gió, một tay giữ chặt bé Bông đang khóc thét, đưa con bé ra ngoài lan can.
Gió thổi tung mái tóc anh ta, khuôn mặt anh ta lạnh lùng và xa lạ đến đáng sợ.
"Thái Phụng Việt! Anh làm gì vậy? Thả con bé xuống!" Tôi hét lên, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không một chút tình cảm. "Mai An, anh đã nói rồi, Nhung là em gái duy nhất của bạn anh, bây giờ còn mắc bệnh tim hiểm nghèo, anh chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy. Em dám làm hại cô ấy, anh quyết không tha cho em!"
Tâm nguyện? Hoàn thành tâm nguyện bằng cách lên giường với em gái của bạn thân mình sao?
Tôi ném một tờ báo cáo vào mặt anh ta, tờ giấy bay phần phật trong gió.
"Đây là báo cáo sức khỏe của Hoàng Tuyết Nhung, cô ta hoàn toàn không có bệnh tim! Tất cả chỉ là lừa dối!"
Việt thậm chí không thèm nhìn. Anh ta cười khẩy. "Đừng lấy thứ này ra lừa anh, mau nói cho anh biết Nhung ở đâu! Nếu không, đừng trách anh độc ác."
Bé Bông khóc ngày càng to. "Ba ơi, ba xấu lắm! Con ghét ba! Ba thả con ra!"
Trái tim tôi như bị dao cắt. Tôi không thể tin nổi người đàn ông trước mặt mình từng là người tôi yêu thương nhất.
"Thái Phụng Việt, vì một Hoàng Tuyết Nhung, anh muốn giết cả con gái và em sao?"
Cuộc hôn nhân này, có lẽ đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi.
Anh ta mất kiên nhẫn. "Em còn một phút để suy nghĩ."
Tôi nhìn con gái đang sợ hãi tột độ, toàn thân run rẩy. Tôi không thể để con bé xảy ra chuyện gì được.
Tôi ôm chặt lấy con, giọng nói run rẩy vì sợ hãi và căm hận. "Em đã đưa Hoàng Tuyết Nhung đến Singapore rồi! Ở phòng khám mà em đã sắp xếp! Anh hài lòng chưa? Có thể thả con bé ra không?"
Việt nhếch mép cười, một nụ cười tàn nhẫn. "Có thể, nhưng phải cho em một bài học nhỏ."
Anh ta quay người rời đi, đồng thời "vô tình" đẩy một đống vật liệu xây dựng đang chất đống gần đó.
Những thanh sắt và gạch đá nặng trịch đổ ập xuống chỗ tôi và con gái đang đứng.
"Cẩn thận!"
Trong khoảnh khắc đó, tôi không suy nghĩ gì khác ngoài việc phải bảo vệ con gái. Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, xoay người lại, ôm chặt con bé vào lòng, dùng tấm lưng của mình để che chắn cho con.
Một cơn đau dữ dội ập đến từ sau lưng, như thể xương cốt toàn thân đều vỡ nát.
Trước khi mất đi ý thức, tôi vẫn cố gắng kiểm tra xem con gái có bị thương không. Thấy con bé vẫn an toàn trong vòng tay mình, tôi mới yên tâm nhắm mắt lại.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Bác sĩ nói tôi đã mang thai ba tháng.
Tôi sững sờ. Một sinh linh bé bỏng nữa đang lớn lên trong cơ thể tôi.
Niềm vui ngắn ngủi chưa kịp lan tỏa, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.
Thái Phụng Việt bước vào, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Anh ta không hỏi thăm tôi một lời. Anh ta chỉ lạnh lùng ra lệnh cho bác sĩ bên cạnh: "Hoàng Tuyết Nhung đang trong tình trạng nguy kịch, cần truyền máu gấp. Cô ấy có nhóm máu hiếm, trùng với nhóm máu của vợ tôi. Hãy tiến hành phá thai ngay lập tức, lấy máu của cô ấy để cứu Nhung."
Tôi cảm thấy như có một luồng sét đánh trúng đỉnh đầu, toàn thân tê dại.
Tôi nhìn anh ta, không thể tin vào tai mình.
Phá thai để lấy máu cứu tình nhân của anh ta?
Đây là lời nói mà một người chồng, một người cha có thể nói ra sao?
"Thái Phụng Việt... anh..." Tôi cố gắng nói, nhưng cổ họng nghẹn đắng.
Anh ta thậm chí không nhìn tôi. "Bác sĩ, còn chần chừ gì nữa?"
Tôi đau đớn mất đi đứa con thứ hai của mình.
Cơn đau thể xác không thể nào so sánh được với nỗi đau trong tim. Máu và nước mắt hòa vào nhau.
Khi mọi thứ kết thúc, tôi nằm trên giường bệnh, trắng bệch và trống rỗng.
Cuộc hôn nhân này, tình yêu này, tất cả những hy sinh của tôi, cuối cùng chỉ đổi lại sự tàn nhẫn đến tột cùng.
Tôi cầm lấy điện thoại, run rẩy bấm một dãy số đã rất lâu rồi không gọi.
Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm ấm và đầy lo lắng vang lên. "An An, con sao vậy?"
Nước mắt tôi lại trào ra.
"Ba..." Tôi nức nở. "Con muốn về nhà."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói của cha tôi trở nên kiên định và đầy uy lực, giọng nói của chủ tịch tập đoàn bất động sản Võ Thị hùng mạnh.
"Được, về nhà đi con. Mọi chuyện còn lại, cứ để ba lo."
Tôi cúp máy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và sắc bén.
Thái Phụng Việt, Hoàng Tuyết Nhung.
Trò chơi kết thúc rồi.
Kể từ bây giờ, đến lượt tôi ra tay.
Kế hoạch trả thù của tôi, chính thức bắt đầu.