Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt Kiều Tinh Thần tái nhợt.
Diệp Mộng Hân là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng với Trần Vũ Trạch.
Trong suốt năm năm yêu nhau, mỗi khi đến khoảnh khắc quan trọng nhất của cả hai, chỉ cần Diệp Mộng Hân xảy ra chút chuyện, Trần Vũ Trạch đều không do dự bỏ rơi Kiều Tinh Thần vì cô ấy.
Trần Vũ Trạch bảo rằng anh chỉ coi Diệp Mộng Hân như em gái và muốn cô ấy thấu hiểu cho anh.
Vì muốn tình cảm năm năm của hai người có một cái kết tốt đẹp, cô đã nhiều lần lựa chọn nhún nhường.
Nhưng lần này, là ngày cưới của bọn họ.
Diệp Mộng Hân cần Trần Vũ Trạch ở bên, chẳng lẽ cô lại đáng bị chồng tương lai của mình bỏ rơi sao?!
Giọng Kiều Tinh Thần run rẩy, cô thấp giọng cầu xin, "Không được, lễ cưới không thể thiếu anh được. Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay anh cũng không được rời đi! Em cầu xin anh đấy!"
Vẻ mặt Trần Vũ Trạch càng lúc càng mất kiên nhẫn, "Đủ rồi, bây giờ không phải lúc em ích kỷ và bướng bỉnh nữa! Chỉ là một lễ cưới thôi mà, khi nào có thể tổ chức được. Nhưng bây giờ Mộng Mộng đang bị thương, nếu còn chậm trễ nữa, em có gánh nổi hậu quả không? Tránh ra đi!"
Nói xong, anh ta một tay đẩy Kiều Tinh Thần ra.
Kiều Tinh Thần không kịp đề phòng, ngã nhào xuống đất trong trạng thái lúng túng, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng Trần Vũ Trạch dần khuất xa.
Giây tiếp theo, điện thoại của Kiều Tinh Thần đổ chuông.
Cô theo phản xạ nhấn nút nghe, liền nghe thấy giọng nói kiêu căng, đắc ý của một người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia.
"Kiều Tinh Thần, tôi nghe nói hôm nay là ngày cưới của cô và Vũ Trạch. Cô có thích món quà tôi tặng không?"
Toàn thân Kiều Tinh Thần run lên bần bật và nhận ra người bên kia là ai.
Cô nghiến răng nói, "Diệp Mộng Hân, cô cố tình gọi Vũ Trạch đi, đúng không?"
"Đúng, tôi cố tình đấy, thì sao nào? Tôi chỉ muốn cho cô biết, trong lòng Vũ Trạch, tôi mãi mãi quan trọng hơn cô!"
Giọng điệu của Diệp Mộng Hân đầy vẻ khoe khoang, "Lễ cưới lần này chắc cô đã dốc không ít tâm sức chuẩn bị nhỉ? Thật là đáng tiếc, mọi công sức của cô đều uổng phí cả rồi. Tôi còn thấy tiếc thay cho cô đấy!"
Kiều Tinh Thần nhìn chiếc váy cưới trắng tinh trên người mình, bỗng thấy sự kiên trì suốt năm năm qua của bản thân thật nực cười.
Vì xuất thân mồ côi, ước mơ lớn nhất của cô suốt bao năm qua chính là có một gia đình hạnh phúc thuộc về riêng mình.
Nhưng đến cuối cùng, cô nhận ra rằng Trần Vũ Trạch hoàn toàn không thể mang lại cho cô những gì cô mong muốn.
Nếu đã như vậy thì cô cũng nên buông tay.
Kiều Tinh Thần bật cười một cách lạnh lùng, "E là cô phải thất vọng rồi, bởi vì lễ cưới sắp tới vẫn sẽ tiếp tục diễn ra!"
Giọng điệu Diệp Mộng Hân càng lúc càng khinh thường, "Kiều Tinh Thần, tôi thấy cô điên thật rồi đấy! Không có Vũ Trạch làm chú rể, lễ cưới của cô còn tiếp tục tiến hành thế nào được?"
Khóe môi Kiều Tinh Thần khẽ nhếch lên, mang theo một tia giễu cợt.
Ai bảo chú rể của cô nhất định phải là Trần Vũ Trạch?
Nếu anh ta đã phũ phàng vứt bỏ cô, vậy thì cô cũng sẽ dứt khoát lấy người khác, tự mình đi tìm hạnh phúc thực sự thuộc về mình!
"Tóm lại, cô hãy nhắn lại với Trần Vũ Trạch một câu rằng. Tôi, Kiều Tinh Thần, không cần anh ta nữa! Anh ta là người đàn ông đã bị tôi vứt bỏ. Nếu cô đã thích anh ta đến vậy, thì tặng cho cô đấy. Cặn bã gặp tiện nhân, chúc hai người bên nhau dài lâu!"
Giọng Diệp Mộng Hân thay đổi, "Kiều Tinh Thần, cô đừng có mà quá đáng…"
Chưa đợi cô ta nói hết câu, Kiều Tinh Thần đã cúp máy.
Lễ cưới còn nửa tiếng nữa là bắt đầu, cô nhất định phải nhanh chóng tìm được một chú rể thay thế Trần Vũ Trạch!
Cô vội vã xách váy cưới chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện có không ít vệ sĩ áo đen đứng canh bên ngoài nhà thờ, trận thế vô cùng to lớn, dường như đang ráo riết tìm kiếm điều gì đó.
Một người đàn ông mặc lễ phục chú rể đang ngồi trên xe lăn, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng.
Anh cất giọng chất vấn người thuộc hạ trước mặt, "Lễ cưới sắp bắt đầu rồi, đã tìm thấy người chưa?"
Vệ sĩ áo đồ đen lộ vẻ khó xử, "Ngài Lục, chúng tôi đã tìm khắp khu vực quanh nhà thờ, nhưng không thấy bóng dáng cô Trương đâu cả. Có vẻ như cô ấy đã bỏ trốn…"
"Bỏ trốn ư?" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, dễ nghe, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, tàn nhẫn như dã thú, "Nếu lễ cưới không diễn ra đúng giờ, cậu biết hậu quả rồi đấy!"
Kiều Tinh Thần nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ, không ngờ người đàn ông ấy cũng giống như cô, bị đối phương bỏ rơi ngay trong ngày cưới.
Cô gần như không chút do dự, xách váy cưới lên rồi bước nhanh về phía anh.
Thấy vậy, vệ sĩ áo đen lập tức lộ vẻ cảnh giác, theo phản xạ đưa tay ra chặn Kiều Tinh Thần lại.
"Này cô kia, cô muốn làm gì?"
Ánh mắt của người đàn ông đang ngồi trên xe lăn cũng rơi xuống người cô, mang theo cảm giác áp lực nặng nề.
Nhưng Kiều Tinh Thần lại không hề sợ hãi, cô nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông.
"Anh à, tôi nghe nói cô dâu của anh đã bỏ trốn. Vậy chi bằng để tôi làm cô dâu của anh?"