!!
lên thảm thiết, cả
ị đánh, đầu óc vẫn còn ong ong lên,
chứ? Tôi chính là đánh cô đấy. Không phải là cô nói muốn xin lỗi tôi sao? Như
ên định tát vào bên má cò
ứng lại, bước nhanh lên phía trước đẩy Kiều Tinh Thần ra, lớn t
ạch đau lòng ôm lấy Diệp Mộng Hân, nhẹ nh
ó chút loạng choạng, tiếp sau đó l
ai anh bị điếc rồi, nhưng mắt anh chắc vẫn còn nhìn rõ chứ nhỉ? Tôi chỉ là tát Diệp Mộng Hân một cái thôi mà, như vậy mà gọi là quá đáng sao? So với những gì hai người đã làm
dập của cô làm cho bối rối, nhất thời
âu: "Cho dù là Mộng Hân có chủ động muốn xin lỗi em, em cũng không thể đánh cô ấy như vậy, xin lỗ
Nếu anh đã khen tôi như vậy, tôi thật không thể không tát thêm vài cái
n với vẻ mặt không thể tin được, hoàn
nghi ngờ, liệu người trước mặt anh có phải
ho dù trước đây bản thân cô ta đã nhiều lần khiêu khích Kiều Tinh Thần, nhưng cô
ột nhiên cảm thấy có
Tinh Thần cố tình làm như vậy để th
Trạch, thấy anh đang chăm chú nhìn Kiều Tinh Thần
Vũ Trạch trong tay, tuyệt đối không thể để
trở lại, rồi cố ý nói: "Vũ Trạch, anh đừng nói nữa, Tinh Thần chắc cũng chỉ đang
lòng càng cảm thấy thiệt thòi cho cô, so với Kiều Tinh Thần, lại làm r
m trước đây không bao giờ ép người khác đến
ước đây đúng là đầu óc bị lú lẫn mới có thể hết lòng hết dạ với anh, bây giờ tôi tỉnh táo rồi, chỉ có kẻ ngốc mới
kéo hành lý rời đi, gương mặt tha
giờ anh chưa từng thấy Kiều
òng Trần Vũ Trạch bỗng dâng lên một sự hoảng loạn chưa
tự dưng có cảm giác như sắp mất đi th
Vũ Trạch gấp gáp gọi, l
hư vậy, cô ta không kịp suy nghĩ gì lập tức bật khóc lên, vừa ôm lấy m
h không thể không dừng bước lại, quay
iện lên một vết đỏ nhạt, nhìn kỹ
Hân, đừng khóc, anh đưa em đến bệnh vi
cố ý nói: "Vũ Trạch, Tinh Thần đi thật rồi, hay là
anh không thể tiếp tục dung túng cô ấy được nữa, cứ để cô ấy chịu khổ và
t vào lòng Trần Vũ Trạch, dịu dàng
h thành công, Diệp Mộ
Tinh Thần đó mà cũng muốn đấu
rong lòng, nhưng lại không hề cả
cảm thấy bất an
, kiên nhẫn đáp lại Diệp Mộng Hân, nhưng ánh mắt l
chắc chắn sẽ quay lại thôi. Tr