Hai người ôm chặt lấy nhau, bình ổn dư âm của cao trào.
"A Diễm, ông nội lại giục chúng ta có con."
Vân Lãm Nguyệt lật tay nắm lấy ngón tay anh, giọng nói mềm mại, trong không gian tối càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Cô cảm nhận được hơi thở anh phả vào tai, nóng rực khiến cả người cô run rẩy.
"Muốn có con?"
Người đàn ông trêu chọc cong môi, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
Vân Lãm Nguyệt không nhìn thấy biểu cảm của anh, nghe anh không từ chối, trong lòng dấy lên niềm hy vọng, "Vâng, em vẫn còn trẻ, sinh xong dễ hồi phục, nếu sau này còn muốn có nữa, cơ hội cũng nhiều hơn."
Ngón tay vuốt tóc men theo gò má xuống, dùng sức bóp cằm cô, làn da non mềm lập tức hằn đỏ.
"Muốn dùng con cái để trói buộc tôi, em xứng sao?"
Lời nói lạnh băng lọt vào tai, người đàn ông dứt khoát rút lui không chút lưu luyến, Vân Lãm Nguyệt mất hết sức lực, nặng nề đổ ập xuống giường.
Cô vội vàng giải thích: "Đây là ý của ông nội, em không hề nghĩ như thế..."
Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên trong phòng.
"Em không cần tham gia bữa cơm gia đình ở nhà tự ngày mai."
"Tại sao?"
Vân Lãm Nguyệt quay đầu nhìn anh, chỉ vì cô nhắc đến chuyện con cái thôi sao?
Ngày mai là kỷ niệm ba năm ngày cưới của họ, cả nhà sẽ tụ tập dùng bữa tại nhà tự.
Trong phòng tối mờ, cô chỉ nhìn thấy đường nét cơ thể anh trong bóng tối.
"Nhu Nhu về nước rồi."
Vừa dứt lời, ánh đèn trong phòng liền bật sáng.
Cô kéo chăn mỏng che ngực, sắc mặt có chút sững sờ.
Người đàn ông trần truồng bước xuống giường đi vào phòng tắm, lát sau đã vang lên tiếng nước róc rách.
Trái tim Vân Lãm Nguyệt chùng xuống, dâng lên từng đợt đau nhói.
Cô thả lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào, chìm vào hồi ức.
Ba năm trước, cô bị thương nặng, Mặc lão gia đã ra tay cứu giúp cô.
Sau khi dưỡng thương xong, lão gia chỉ có một điều kiện, đó là cô phải gả cho cháu trai lớn Mặc Thần Diễm, đã trở thành người thực vật vì gặp tai nạn xe hơi.
Để đền đáp ơn cứu mạng của lão gia, cũng như có ý muốn ẩn mình, cô đã ký thỏa thuận ba năm với ông.
Sau ba năm, cuộc hôn nhân này có tiếp tục hay không sẽ do cả hai vợ chồng cùng quyết định.
Vân Lãm Nguyệt cứ thế ở lại nhà họ Mặc, trở thành vợ của Mặc Thần Diễm, tận tâm tận lực chăm sóc anh.
Dưới sự chăm sóc của cô, Mặc Thần Diễm đã tỉnh lại.
Cô cũng dần rung động trước anh.
Kết hôn ba năm, thời gian chính thức chung sống chỉ vỏn vẹn một năm rưỡi. Mặc Thần Diễm chưa bao giờ giấu cô, anh có một ánh trăng sáng mà anh luôn khắc cốt ghi tâm - Nguyễn Tư Nhu.
Nhưng cô biết từ lão gia rằng Nguyễn Tư Nhu thấy Mặc Thần Diễm trở thành người thực vật, đã nhanh chóng bỏ rơi anh mà ra nước ngoài.
Bề ngoài nói là đi du học ngành thiết kế thời trang, nhưng thực chất là thay bạn trai như thay áo.
Không ngờ thời điểm thỏa thuận kết thúc lại trùng hợp với thời điểm Nguyễn Tư Nhu trở về.
Ba năm chăm sóc, quan tâm ân cần, vẫn không thể sánh bằng vị trí của bạch nguyệt quang trong lòng anh, cũng không thể sưởi ấm được trái tim anh.
Tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông quấn khăn tắm nửa dưới bước ra.
Anh có thân hình vô cùng hoàn hảo, múi bụng rõ ràng, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, đôi chân dài và vòng ba quyến rũ, điều mà cô là người rõ nhất khi hai người đối diện trần trụi.
Thấy người phụ nữ vẫn nằm trên giường, anh khẽ nhíu mày.
Lấy một bộ áo sơ mi và quần tây từ tủ quần áo, anh cởi khăn tắm ra, thong thả mặc vào.
"Em cứ nói với bên ông nội là em không khỏe, không đi được."
Người đàn ông với ngũ quan sâu sắc, đôi mày tuấn tú, nhưng lời nói lại lạnh như băng khiến người ta run rẩy.
Nhớ ra điều gì, anh cúi xuống mò trong túi áo vest dưới sàn, lấy ra một hộp thuốc, ném cho cô.
"Đừng quên uống thuốc."
Ánh mắt Vân Lãm Nguyệt dán chặt vào hộp thuốc, giọng nói đắng chát: "Em biết rồi."
Mỗi lần ân ái xong, anh đều đích thân giám sát cô uống thuốc tránh thai, tuyệt đối không cho cô cơ hội mang thai con của anh.
Vì vậy ông nội Mặc mới giục cô nhanh chóng mang thai, không chỉ để giữ chân Mặc Thần Diễm mà còn để giữ cô lại.
Mặc Thần Diễm luôn có thái độ lạnh lùng với người ngoài, Mặc lão gia và Nguyễn Tư Nhu là những trường hợp đặc biệt.
"Tính theo thời gian, cuộc hôn nhân này cũng nên kết thúc rồi."
Chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng được cài lại, những ngón tay thon dài rút ra một tập tài liệu từ ngăn tủ đầu giường, đặt trước mặt Vân Lãm Nguyệt.
"Ký vào đi, từ nay về sau, chúng ta không ai làm phiền ai nữa."
Mấy chữ "Thỏa thuận ly hôn" trên tập tài liệu vô cùng chói mắt, bàn tay đang cầm tờ giấy của Vân Lãm Nguyệt run lên.