mỏng như ngày thường, mà lạnh lùng băng g
để tâm đến mấy, lúc này
ng trá
y đi đến bên cạnh cô,
có thể thu trọn mọi b
hì phải gánh vác trá
khôi phục thành người nắm quyền
iêm túc, nếu bà nội có chuyện
ững lời này, Vân Lãm Nguyệt chỉ cảm th
i cô l
gười không liên quan,
ng còn quan
ng lại chịu nói nhiều
bước, anh đã cau mày lùi lại, như thể cô m
nói câu đó, người đàn ông đã
phận người bình thường có lẽ vố
ậy chúng ta tiếp tục làm nhữ
lướt qua Mặc Thần Diễm, giọ
ớt qua, cổ tay
đàn ông nóng hổi, bỏng rát k
hưa thoát khỏ
hi ngờ của người đàn ông, sợ cô
hì" một tiếng cười ra,
người đàn ông, khẽ tỏ vẻ chán gh
sợ tôi chạy mất sao? Huống hồ cơ thể bà nội đã thoát khỏ
t Mặc Thần Diễm, anh nhớ đến trước đây mỗi l
à đang cố gắng chống đỡ, không muốn để
sự giả vờ của cô, anh
khi bà nội khỏe lại, em phải ở bên
mắt, "Không phải, anh khô
ó khác gì gi
, "Tôi không có thời gia
không muốn nói th
hoan
ó một câu trả lời chính xác, thấy
ng như mọc mắt, anh giơ ta
n chằm chằm cô, toát ra s
ốn kéo anh lại để đòi một câu trả lời thôi, có cầ
ng lớn, cô khẽ kêu lên đau đớn, ta
y động chân với
ôn, cho dù chưa có giấy ly hôn, chúng ta bây giờ là người xa lạ
i khỏi nhà họ Mặc, rời khỏi Mặc Th
ả lời đã nghe thấy một gi
cơ, giam
ng một, Mặc lão gia với đôi mắt đỏ hoe sưng húp
GOOGLE PLAY