ai A
o, tôi ở lại bệnh v
ôi vẫn chưa tan hết, mỗi cử độ
a thỏa mãn, ngày nào cô ta cũng gửi
ảnh họ ăn tối dưới ánh nến. Ngày kia là ảnh Việt quỳ
à một nhát dao cứ
không xó
tất cả, từ
chứng đanh thép nhất
bản thỏa thuận ly hôn cuối
u cầu bất kỳ
ng thứ mà tôi đã từng đổ mồ hôi và n
cầu duy nhất: quyền
tờ đơn, nét chữ bì
huyển phát nhanh đến văn
ôi nhận lại đượ
ơn ly hôn đã được ký, mà là
Võ Mai An, em đừng giở trò lạt mềm buộ
ụ của anh ta là
nghĩ tôi đang dùng chiêu trò để
hông có tác dụng. Đã đến lúc
dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, Việt và Nh
óc lóc thảm thiết
muốn ăn tươi nuốt sống. "Cô lại giở trò
Tôi không hiểu
tung tin đồn nhảm trên mạng, bôi nhọ danh dự của Nhun
ện thoại r
cực về Hoàng Tuyết Nhung, nói cô ta là "tiểu tam" chen chân vào
àm. Nhưng tôi cũng khôn
tôi." Tôi bì
thoát ra khỏi vòng tay của
hét lên, vẻ mặ
e dọa: "Võ Mai An, nếu Nhung có mện
h ta vội vã
dự cảm chẳng lành bỗng
B
mách bảo tôi rằng con gá
thương trên người, vội
ông đến ở sau khi đón con bé từ nhà ông bà ngoại. Đó là một bất động s
Tôi nghĩ rằng anh ta
về đến biệt t
n tĩnh đến
hưng cảnh tượng trước
ông mở toang, bên
ng giữa phòng, qua
ã tìm ra
" Tôi cảnh giác hỏi, t
vẻ mặt anh ta giận
Nhung phải tự tử! Cô ấy đang cấp cứu
m lên: "Hôm nay, tôi sẽ ch
thích. "Tôi không làm gì cả! Anh
i, dường như
c của bé Bông vang lên
m, lao vào lòng tôi, đôi t
! Ba và dì Nhung là ngư
ỏ xíu của mình đấm vào người Việt.
hư một ngòi nổ, kích độn
àn nhẫn. "Hay lắm! Cô đã dạy con bé chố
g từ tay tôi. "Về nhà! Về nhà để
cả hai chúng tôi về lại căn biệ
i không phải là sự ấm áp, mà l
ịc
lạnh buốt. Cơn đau từ những vết thương cũ và
lạnh lùng nói. "Khi nào Nhung tỉnh lại, k
t nặng nề đ
ầm
m lặng chết chóc
ối, một ám ảnh tâm lý từ vụ bị bắt cóc hồ
ta vẫn nhố
a tấn tôi, muố
trở nên khó khăn. Tôi lao đến cá
Việt! Mở cửa
lại tôi chỉ có tiếng bướ
rúm lại trong góc tường, run rẩy. Những hình ảnh đáng sợ
hân, dùng nỗi đau thể xác
hét lên tro
u sau, cánh cửa s
iếu vào, khiến tôi
ạnh lùng thông báo: "Cô chủ,
hỉ kéo lê tôi như kéo một
M
nấc lên, lao
hư cắt. Trên má con bé có một v
n sao?" Tôi
ầu, nước mắt
g đầy kiên quyết. "Bông ngoan, đừng sợ.
lên, lảo đảo
àn ông to lớn đã
chiếc khăn tay tẩm thuốc mê đã
ã suy nhược, khô
hoàng của con gái, ý thức c