Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Bị xóa bỏ bởi lời nói dối và tình yêu của anh ấy
Bị xóa bỏ bởi lời nói dối và tình yêu của anh ấy

Bị xóa bỏ bởi lời nói dối và tình yêu của anh ấy

5.0
17 Chương
Đọc ngay

Mười năm thanh xuân, tôi từ bỏ ước mơ kiến trúc sư, cùng Vũ Phi Hải gây dựng nên Tập đoàn Hải Thịnh từ hai bàn tay trắng. Nhưng đây đã là lần thứ mười bảy anh ta ép tôi ký vào đơn ly hôn, nói rằng đó chỉ là một vở kịch để anh ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận Tôn Tuyết Oanh, con gái của đối tác lớn nhất. Tôi đã nhẫn nhịn chịu đựng sự phản bội suốt ba năm, chịu đựng những trận đòn roi và sự sỉ nhục, cho đến khi bị kẻ thù của anh ta bắt cóc. Đối mặt với lựa chọn sinh tử giữa tôi và người tình, anh ta đã không một chút do dự. "Tôi chọn cô ấy." Ba từ lạnh lẽo đó, giống như một bản án tử hình, đã hoàn toàn giết chết trái tim tôi. Mười năm yêu thương và hy sinh, cuối cùng lại trở nên rẻ mạt đến vậy. Thoát chết trong gang tấc, tôi không còn khóc lóc. Tôi bình tĩnh bấm một dãy số đã lâu không liên lạc: "Dì ơi... Cháu muốn rời khỏi đây." Trò chơi này, tôi không chơi nữa. Tất cả những gì anh nợ tôi, tôi sẽ bắt anh phải trả lại, cả vốn lẫn lời.

Mục lục

Chương 1

Mười năm thanh xuân, tôi từ bỏ ước mơ kiến trúc sư, cùng Vũ Phi Hải gây dựng nên Tập đoàn Hải Thịnh từ hai bàn tay trắng.

Nhưng đây đã là lần thứ mười bảy anh ta ép tôi ký vào đơn ly hôn, nói rằng đó chỉ là một vở kịch để anh ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận Tôn Tuyết Oanh, con gái của đối tác lớn nhất.

Tôi đã nhẫn nhịn chịu đựng sự phản bội suốt ba năm, chịu đựng những trận đòn roi và sự sỉ nhục, cho đến khi bị kẻ thù của anh ta bắt cóc.

Đối mặt với lựa chọn sinh tử giữa tôi và người tình, anh ta đã không một chút do dự.

"Tôi chọn cô ấy."

Ba từ lạnh lẽo đó, giống như một bản án tử hình, đã hoàn toàn giết chết trái tim tôi. Mười năm yêu thương và hy sinh, cuối cùng lại trở nên rẻ mạt đến vậy.

Thoát chết trong gang tấc, tôi không còn khóc lóc. Tôi bình tĩnh bấm một dãy số đã lâu không liên lạc: "Dì ơi... Cháu muốn rời khỏi đây."

Trò chơi này, tôi không chơi nữa. Tất cả những gì anh nợ tôi, tôi sẽ bắt anh phải trả lại, cả vốn lẫn lời.

Chương 1

Diệp Khánh Thy POV:

Đây là lần thứ mười bảy Vũ Phi Hải ép tôi ký vào đơn ly hôn.

Mười bảy lần.

Con số này giống như một lời nguyền, khắc sâu vào trái tim tôi, mỗi một lần nhắc đến là một lần máu chảy đầm đìa.

Tôi nhớ, lần đầu tiên anh ta đưa cho tôi tờ đơn này, tôi đã khóc lóc, van xin, thậm chí quỳ xuống níu lấy chân anh ta, cầu xin anh ta đừng bỏ rơi tôi.

Lần thứ năm, tôi đã uống hết cả một lọ thuốc ngủ, may mắn được người giúp việc phát hiện kịp thời, đưa đi rửa ruột. Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như băng của anh ta, anh ta chỉ nói một câu: "Diệp Khánh Thy, cô có thôi cái trò rẻ tiền này đi không?"

Lần thứ mười, tôi đứng trên sân thượng của tòa nhà công ty anh ta, gió lạnh thổi tung mái tóc tôi. Tôi đã nghĩ, nếu nhảy xuống từ đây, có lẽ mọi đau khổ sẽ kết thúc. Nhưng rồi tôi lại không đủ can đảm. Tôi sợ đau, và trong thâm tâm, tôi vẫn còn một tia hy vọng mong manh rằng anh ta sẽ thay đổi.

Và bây giờ, là lần thứ mười bảy.

Tôi ngồi trên chiếc sofa bọc da Italy cao cấp, nhìn tờ giấy trắng mực đen trước mặt. Chữ ký của Vũ Phi Hải đã nằm ngay ngắn ở đó, mạnh mẽ và quyết đoán, giống như con người anh ta.

Lần này, tôi không khóc, không gào thét, cũng không có ý định làm bất cứ hành động dại dột nào.

Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi. Một sự mệt mỏi rã rời lan tỏa từ tận cùng tâm hồn, khiến mí mắt tôi nặng trĩu, đến mức không muốn nhấc lên.

"Thy, em ký đi. Chỉ là ly hôn giả thôi mà." Giọng nói của Vũ Phi Hải vẫn trầm ấm và đầy mê hoặc như ngày nào, nhưng đối với tôi lúc này, nó lại giống như một loại thuốc độc từ từ ngấm vào từng tế bào.

Anh ta lo lắng tôi sẽ lại nổi điên, lại làm ra chuyện gì đó mất mặt, nên vội vàng trấn an.

Tôi khẽ ngước mắt lên. Vũ Phi Hải đang ngồi đối diện tôi, bộ vest Armani phẳng phiu ôm lấy thân hình cao lớn, hoàn hảo. Gương mặt anh ta vẫn đẹp trai như một vị thần Hy Lạp, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại không có lấy một chút ấm áp.

Bên cạnh anh ta, trên màn hình TV lớn đang chiếu trực tiếp buổi lễ trao giải "Doanh nhân trẻ xuất sắc nhất năm" . Vũ Phi Hải, với tư cách là người sáng lập và CEO của Tập đoàn Hải Thịnh, là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất.

Và quả đúng như vậy, người dẫn chương trình vừa xướng tên anh ta.

Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, Vũ Phi Hải trên TV đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, bước lên sân khấu với nụ cười tự tin và rạng rỡ. Anh ta nhận lấy chiếc cúp danh giá, đứng trước micro, bắt đầu bài phát biểu của mình.

Nhưng tầm mắt của Vũ Phi Hải ngồi trước mặt tôi lại không hề rời khỏi tôi, anh ta đang nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay tôi, như thể đó mới là thứ quan trọng nhất trên đời.

"Thy, nhanh lên. Anh đã nói rồi, đây chỉ là một vở kịch thôi." Anh ta lại thúc giục, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn. "Dự án khu nghỉ dưỡng ở Vịnh Thiên Đường là một miếng mồi béo bở, không chỉ có Hải Thịnh mà còn rất nhiều đối thủ khác đang nhòm ngó. Tập đoàn Tôn Thị, đối tác lớn nhất của dự án này, lại do Tôn Tuyết Oanh, con gái duy nhất của chủ tịch Tôn, phụ trách."

"Anh cần phải độc thân để tiếp cận cô ta, để có được sự tin tưởng của cô ta và của cả chủ tịch Tôn. Chỉ cần chúng ta có được dự án này, Hải Thịnh sẽ trở thành đế chế bất động sản số một cả nước. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tái hôn. Anh hứa đấy."

Lại là những lời hứa hẹn này.

Những câu nói mà tôi đã nghe đến thuộc lòng trong suốt một năm qua.

Mỗi khi anh ta đi sớm về khuya, trên người vương mùi nước hoa phụ nữ xa lạ. Mỗi khi anh ta không về nhà, nói rằng phải đi công tác với Tôn Tuyết Oanh. Mỗi khi báo chí đăng ảnh hai người họ tình tứ bên nhau trong các sự kiện lớn nhỏ. Anh ta đều dùng những lời lẽ y hệt như vậy để xoa dịu tôi.

Và tôi, như một con ngốc, đã hết lần này đến lần khác tin vào lời nói dối đó.

Nhưng hôm nay, tôi không muốn tin nữa.

"Ký đi." Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, bình tĩnh đến đáng sợ.

Vũ Phi Hải sững sờ trong giây lát, như không tin vào tai mình. Anh ta đã chuẩn bị sẵn một kịch bản dài để thuyết phục, để đối phó với sự điên cuồng của tôi. Nhưng không ngờ, tôi lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến thành vui mừng. Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười thỏa mãn. "Thy, anh biết là em hiểu chuyện nhất mà."

Tôi không nói gì, chỉ cầm lấy cây bút.

Ngòi bút lạnh lẽo chạm vào mặt giấy.

Từng nét, từng nét một, tôi viết xuống cái tên "Diệp Khánh Thy" .

Nét chữ của tôi run rẩy, giống như trái tim đang vỡ vụn của tôi lúc này. Mỗi một nét chữ viết ra, dường như cũng rút cạn đi một phần sinh mệnh của tôi.

Mười năm.

Mười năm thanh xuân, mười năm hy sinh, mười năm yêu anh ta bằng cả mạng sống.

Tất cả, cuối cùng cũng chỉ đổi lại được một tờ giấy ly hôn lạnh lẽo này.

Khi nét cuối cùng được đặt xuống, tôi cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực. Cây bút rơi khỏi tay tôi, lăn dài trên mặt bàn.

Vũ Phi Hải gần như ngay lập tức chộp lấy tờ đơn ly hôn, như thể sợ tôi sẽ đổi ý. Anh ta cẩn thận xem lại chữ ký một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì, rồi vội vàng cất nó vào chiếc cặp da cá sấu đắt tiền.

"Anh phải đến lễ trao giải ngay. Em ở nhà ngoan nhé." Anh ta đứng dậy, thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một cái, rồi vội vã rời đi.

Cánh cửa đóng sầm lại, để lại một mình tôi trong căn biệt thự rộng lớn, lạnh lẽo.

Tôi ngồi bất động trên sofa, cơ thể mềm nhũn như một con búp bê vải rách.

Trên màn hình TV, Vũ Phi Hải đang ở phần cuối của bài phát biểu.

"...Và người cuối cùng tôi muốn cảm ơn, cũng là người quan trọng nhất," Giọng anh ta trở nên dịu dàng và tha thiết, ánh mắt lấp lánh nhìn về một hướng nào đó dưới sân khấu. "Là một người con gái đã luôn ở bên cạnh, động viên và cho tôi sức mạnh vô tận trong những lúc khó khăn nhất. Cô ấy là nguồn cảm hứng, là ánh sáng soi đường cho tôi. Tôn Tuyết Oanh, cảm ơn em. Anh yêu em."

Máy quay ngay lập tức lia về phía Tôn Tuyết Oanh đang ngồi ở hàng ghế đầu. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rực, xinh đẹp và kiêu hãnh như một nàng công chúa. Cô ta mỉm cười ngọt ngào, đưa tay lên môi, gửi cho Vũ Phi Hải một nụ hôn gió.

Cả khán phòng vỡ òa trong tiếng reo hò và chúc phúc.

Còn tôi, ngồi đây, trong căn nhà mà người ta gọi là "tổ ấm" của chúng tôi, cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng.

Cảm ơn em? Anh yêu em?

Vậy còn tôi thì sao?

Người đã từ bỏ cơ hội du học ngành kiến trúc, ước mơ lớn nhất của đời mình, để ở lại cùng anh ta khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng thì sao?

Người đã từng làm ba, bốn công việc một lúc, từ rửa bát trong nhà hàng, phát tờ rơi ngoài đường, đến làm gia sư ban đêm, chỉ để có tiền cho anh ta trang trải chi phí, để anh ta có thể toàn tâm toàn ý xây dựng công ty thì sao?

Người đã ở bên cạnh anh ta trong căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp, cùng anh ta ăn những bữa mì tôm qua ngày, cùng anh ta thức trắng đêm để hoàn thành những bản kế hoạch đầu tiên thì sao?

Tôi nhớ ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn. Hôm đó trời mưa rất to. Chúng tôi không có ô, chỉ có một chiếc áo mưa duy nhất. Anh ta đã nhường nó cho tôi, còn mình thì chịu ướt sũng. Đứng trước cửa phòng đăng ký, anh ta nắm chặt tay tôi, trịnh trọng nói: "Khánh Thy, cảm ơn em đã đồng ý lấy một thằng nghèo rớt mồng tơi như anh. Anh thề, sau này nhất định sẽ cho em một cuộc sống sung túc, sẽ bù đắp cho em tất cả. Cả đời này, anh chỉ yêu mình em."

Lời thề vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng người nói ra lời thề đó, bây giờ lại đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, nói lời yêu với một người phụ nữ khác.

Hóa ra, cái gọi là "cả đời" , cũng chỉ ngắn ngủi đến vậy.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.

Lạnh lẽo.

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bấm vào một dãy số quen thuộc đã rất lâu rồi không liên lạc.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói phụ nữ chững chạc nhưng không kém phần ấm áp vang lên.

"Thy à? Sao giờ này lại gọi cho dì?"

Nghe thấy giọng nói của dì Diệp Khánh An, tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi nghẹn ngào, cố gắng nói một câu hoàn chỉnh.

"Dì ơi… Cháu… cháu muốn rời khỏi đây."

"Được." Giọng bà Diệp Khánh An ở đầu dây bên kia không một chút do dự, vô cùng dứt khoát. "Cháu muốn đi đâu, dì đều sắp xếp cho cháu. Cháu có muốn đến chỗ dì không?"

Bà là một lãnh đạo cấp cao trong Bộ Xây dựng, một người phụ nữ quyền lực và có tiếng nói. Sau khi ba mẹ tôi qua đời trong một tai nạn, bà là người thân duy nhất còn lại của tôi.

Tôi gật đầu lia lịa, mặc dù biết rằng bà không thể nhìn thấy. "Vâng… cháu muốn đến chỗ dì."

"Vậy thì chuẩn bị đi. Dì sẽ cho người đặt vé máy bay sớm nhất cho cháu. Đợi cháu qua đây, mọi chuyện còn lại, dì sẽ giải quyết."

Giọng nói của dì giống như một dòng nước ấm, từ từ xoa dịu trái tim đang rỉ máu của tôi.

Cúp điện thoại, tôi lau khô nước mắt.

Vũ Phi Hải, trò chơi này, tôi không chơi nữa.

Tất cả những gì anh nợ tôi, tôi sẽ bắt anh phải trả lại, cả vốn lẫn lời.

---

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 17   Hôm trước17:33
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY