Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú
Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

5.0
48 Chương
742 Duyệt
Đọc ngay

[Điềm sủng + cưới chớp nhoáng + cưới trước yêu sau] Nuôi bạn trai bao năm, không ngờ anh lại ngoại tình với bạn thân, Lục Thanh Thanh với thái độ bất cần, trực tiếp ứng tuyển quảng cáo tìm bạn đời, cưới chớp nhoáng với một người đàn ông xa lạ. Sau khi cưới chớp nhoáng, người đàn ông mở miệng là nói sẽ chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà, Lục Thanh Thanh cười lạnh lùng, lại là một màn kịch lừa đảo anh nuôi em của người đàn ông gia trưởng. Ngờ đâu, người đàn ông này lại là một ma đầu sủng thê, bên ngoài ủng hộ sự nghiệp của cô, trong nhà giúp đỡ cô làm việc nhà, mọi việc trong nhà đều do cô bố trí, cuộc sống có bàn bạc thương lượng, ngày tháng của hai người trôi qua thật ngọt ngào. Điều khiến cô kinh ngạc chính là, mỗi khi cô gặp khó khăn, người chồng hờ này vừa xuất hiện là đã trực tiếp hóa giải. Mỗi lần cô đặt câu hỏi, người chồng hờ chỉ cười qua loa, khen cô có năng lực mạnh mẽ, vợ thật giỏi giang. Cho tới một ngày, dưới sự yêu chiều của chồng, cô đã đạt được thành tựu. Lúc này cô mới phát hiện trên bìa tạp chí tài chính toàn cầu, lâu nay luôn xuất hiện một người đàn ông có gương mặt giống hệt chồng mình.

Mục lục

Chương 1 Tôi chính là chủ nhà

Đang giữa mùa hè, trời nóng như thiêu đốt.

Lục Thanh Thanh dưới cái nắng gay gắt, đứng trước cửa trung tâm thương mại làm công việc phát tờ rơi.

Bỗng cô nhìn thấy ở cách đấy không xa một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào cửa bên của trung tâm thương mại.

Nhìn bóng lưng, trông rất giống bạn trai cô, Lâm Thạc, và cô bạn thân Tần Hàm Nguyệt.

Hôm nay chẳng phải Lâm Thạc đi phỏng vấn hay sao?

Lục Thanh Thanh cảm thấy tim mình như thắt lại, bèn vội vàng chạy theo qua đó.

Nhưng cô vừa vào trung tâm thương mại thì phát hiện đã mất dấu họ.

Sau khi đi loanh quanh vài vòng, điện thoại của cô bất ngờ nhận được một tin nhắn thông báo thanh toán qua thẻ.

Quầy hàng trang sức, số tiền thanh toán: 49998 tệ.

Lục Thanh Thanh bị con số này làm cho hoảng sợ đến mức tay run lên. Đây là thu nhập của cô trong nửa năm đấy!

Lục Thanh Thanh nhanh chóng tìm đến quầy thu ngân, thấy nhân viên đang đeo một cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh lên ngón áp út trắng nõn của Tần Hàm Nguyệt.

Viên kim cương trên cái nhẫn đó rất to, lại có thiết kế tinh xảo, chính là kiểu mà Lục Thanh Thanh đã để mắt tới từ rất lâu.

Nhìn nụ cười mãn nguyện trên gương mặt Tần Hàm Nguyệt, Lục Thanh Thanh chỉ thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.

Trong nửa năm thất nghiệp, Lâm Thạc ăn của cô, ở nhà của cô, vậy mà giờ còn dám dùng thẻ của cô để mua nhẫn kim cương cho tiểu tam ư?

Xem cô đã chết rồi à?

Lục Thanh Thanh lao tới, đoạt lấy cái nhẫn từ tay Tần Hàm Nguyệt, sau đó đẩy trả lại cho nhân viên thu ngân.

"Tôi trả lại cái nhẫn này."

"Lục Thanh Thanh, mày có ý gì đây? Đây là cái nhẫn mà tao vừa mua, mày dựa vào đâu mà đòi trả lại?" Tần Hàm Nguyệt gầm lên.

"Bốp!" Lục Thanh Thanh tát mạnh vào mặt Tần Hàm Nguyệt.

"Mày làm gì vậy?" Đúng lúc này, Lâm Thạc vừa quay lại sau khi thanh toán tiền, anh đau lòng ôm lấy Tần Hàm Nguyệt vào lòng, và hét lên với Lục Thanh Thanh.

"Chẳng qua chỉ là quẹt của mày vài vạn tệ thôi, mày có cần phải ra tay đánh người như một con chó điên hay không? Mày không thấy mất mặt à?" Lâm Thạc không hề che giấu ánh mắt khinh thường và chán ghét của mình.

Trái tim Lục Thanh Thanh phút chốc như bị nghiền nát, phản bội, phẫn nộ, nhục nhã đã nhuộm đỏ cả đôi mắt cô.

"Mày lấy tiền mồ hôi nước mắt của tao đi nuôi người phụ nữ khác, còn nói tao mất mặt?"

"Tao nuôi đấy, sao hả? Mày cũng không nhìn lại dáng vẻ này của mày đi, có người đàn ông nào lại để thèm ngó tới mày chứ!"

Nửa năm nay, vì để nuôi sống Lâm Thạc, cô đã tiết kiệm từng đồng, đã rất lâu rồi không sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, quần áo trên người cũng toàn quần áo cũ. Nhưng đổi lại là gì? Sự phản bội trắng trợn và không biết liêm sỉ!

Nhìn những người kéo tới xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, Lâm Thạc tức giận ném thẻ tín dụng và hóa đơn vào mặt Lục Thanh Thanh.

"Trả hết lại cho mày, chỉ biết tiền, tiền, tiền, tao đã chịu đựng mày đủ rồi."

Mặt Lục Thanh Thanh bị thẻ tín dụng đập đau rát, nhưng trái tim cô còn đau hơn.

"Lục Thanh Thanh, kết cục của loại phụ nữ như mày chỉ có sống mày độc đến cuối đời, không có người đàn ông nào chịu nổi mày đâu." Nói xong, Lâm Thạc kéo tay Tần Hàm Nguyệt rời khỏi trung tâm thương mại.

Lục Thanh Thanh không nói một lời, cúi xuống nhặt lại thẻ và hóa đơn rơi dưới đất, tiến hành thủ tục hoàn trả lại tiền, và quay về căn nhà do cô thuê ở chung với Lâm Thạc.

Căn nhà này có hai phòng ngủ, Lâm Thạc và cô lâu nay đều mỗi người một phòng.

Điều nực cười là trước đây cô còn tưởng Lâm Thạc làm như thế thật quân tử.

Vừa vào nhà là cô bắt đầu thu dọn hành lý của Lâm Thạc, chuẩn bị đuổi anh đi.

Khi đang giũ ga giường, cô bất ngờ phát hiện hai cái bao cao su đã được sử dụng qua.

Nhìn những cái bao cao su vẫn còn "mới", Lục Thanh Thanh đã dập tắt hoàn toàn chút hy vọng cuối cùng dành cho Lâm Thạc.

Hành lý sau khi được đóng gói xong, cô ném từng món từng món ra ngoài cửa.

Lúc này, Lâm Thạc dẫn Tần Hàm Nguyệt quay về.

Nhìn căn phòng bị dọn sạch sẽ, Lâm Thạc tức giận đến cực điểm.

"Lục Thanh Thanh, mày điên rồi, mày dựa vào đâu mà động vào đồ của tao?"

Lục Thanh Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Trước đây cô chỉ thấy Lâm Thạc là người đàn ông tuấn tú nhất trên đời này, nhưng bây giờ nhìn lại, cô chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

"Mày về rất đúng lúc, đưa chìa khóa nhà cho tao, sau này mày đừng tới đây nữa, để khỏi làm bẩn chỗ ở của tao."

"Lục Thanh Thanh, mày có nhầm không vậy? Trước đây tao cũng có trả tiền thuê nhà, mày dựa vào đâu mà đuổi tao đi?" Lâm Thạc giận dữ gầm lên.

"Mày cũng biết nói là trước đây rồi. Tiền thuê nhà trong nửa năm, cộng thêm chi phí sinh hoạt trong hai năm rưỡi, mày đưa tao rồi à?"

Lục Thanh Thanh bình tĩnh lại, bắt đầu phản công mạnh mẽ.

Nhìn những người hàng xóm xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, Lâm Thạc cảm thấy bị mất mặt, muốn dàn hòa cho qua chuyện.

"Lục Thanh Thanh, chẳng phải mày chỉ muốn có tiền sao? Nửa năm tiền thuê nhà cũng chỉ hai, ba vạn tệ thôi, cũng chỉ bằng nửa tháng lương của tao. Đợi tao tìm được việc, tao sẽ trả lại tiền thuê nhà trong nửa năm đó cho mày."

"Không cần đợi nửa năm, bây giờ chúng ta sẽ đưa tiền cho cô ta ngay lập tức." Tần Hàm Nguyệt lấy điện thoại ra, bước đến trước mặt Lục Thanh Thanh. "Chúng ta nói trước ở đây, tao thanh toán tiền thuê nhà trong nửa năm, hôm nay mày phải dọn ra ngoài."

Tần Hàm Nguyệt tính toán rất kỹ, nửa năm tiền thuê nhà cũng chỉ khoảng một vạn tệ, những năm qua số tiền mà Lục Thanh Thanh ngu ngốc đã bỏ ra không chỉ có nhiêu đây, hơn nữa cô còn có thể để lại tiếng thơm trong lòng Lâm Thạc.

Trước đây Lâm Thạc tốt nghiệp đại học trọng điểm 211, là một người có tiềm năng. Ngày xưa khi có nhiều việc, anh một tháng có thể kiếm được tới ba vạn tệ cơ mà!

Nhìn Lục Thanh Thanh gật đầu đồng ý, Tần Hàm Nguyệt lập tức mở mã thanh toán, rất nhanh tiền đã được chuyển đi.

Sau đó cô đắc ý chỉ về phía cổng, "Nhanh chóng thu dọn đồ đạc và biến khỏi đây!"

"Không vội." Lục Thanh Thanh bình thản quay vào phòng, lấy ra một chứng nhận sở hữu nhà.

"Hai người nhìn cho kỹ đi." Lục Thanh Thanh mở chứng nhận sở hữu nhà ra, ở mục chủ sở hữu hiện rõ ba chữ Lục Thanh Thanh.

"Tao chính là chủ của căn nhà này, hôm nay tao sẽ thu hồi lại căn nhà."

"Lục Thanh Thanh, mày gài bẫy tao?" Nhìn thấy chứng nhận sở hữu nhà, Lâm Thạc lập tức nổi giận. "Mày chính là chủ nhà, vậy mà còn bắt tao trả tiền thuê nhà trong bao nhiêu năm qua?"

"Ở nhà thì phải trả tiền thuê, không đúng sao?" Lục Thanh Thanh nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

"Mày thật tàn nhẫn!" Lâm Thạc dùng ngón tay đang run rẩy chỉ vào Lục Thanh Thanh. "Trước đây tao đúng là đã đánh giá mày quá thấp rồi."

"Lục Thanh Thanh, mày thật đê tiện." Tần Hàm Nguyệt cũng hối hận đến mức đau lòng, tiền mất, chỗ ở cũng không còn.

"So với hai người, tao còn kém xa."

Lục Thanh Thanh mở toang cửa ra, "Cầm lấy đồ đạc của các ngươi, cút xéo!"

Tần Hàm Nguyệt còn muốn tiếp tục làm loạn lên, nhưng Lâm Thạc thấy hàng xóm xung quanh đều kéo nhau tới xem, bèn vội vàng kéo tay Tần Hàm Nguyệt đi.

Trước khi đi, anh còn quay lại nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Thanh, trong lòng đang toan tính làm thế nào để lừa lấy đi căn nhà này.

Giải quyết xong tên tra nam, Lục Thanh Thanh kiệt sức dựa người vào góc tường.

Không ngờ trong lòng cô chỉ đang suy nghĩ, cũng tốt, cuối cùng thì từ nay không cần làm nhiều công việc như thế để nuôi tra nam nữa.

Nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm, thì chuông điện thoại của cô đã reo lên. Lục Thanh Thanh cúi đầu nhìn xuống, thì ra là em trai gọi điện thoại cho cô.

"Chị ơi, bà nội bị phát hiện mắc bệnh ung thư rồi, tiền phẫu thuật cần 50 vạn tệ, em không có nhiều tiền như thế, em…" Trong điện thoại, em trai cô khóc không thành tiếng.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 48 Ăn sạch sành sanh   Hôm nay00:23
img
3 Bab 3 Dọn nhà
12/06/2025
7 Bab 7 Ăn mì
12/06/2025
8 Bab 8 Tìm tới nhà
12/06/2025
12 Bab 12 Tưởng niệm
12/06/2025
13 Bab 13 Bị thương
12/06/2025
18 Bab 18 Tăng lương
12/06/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY