Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày anh ta nói lời chia tay.
Chương 1
Phan Cẩm Liên POV:
Mạc Hải Sơn, ngôi sao V-pop hàng đầu, người bạn thanh mai trúc mã của tôi, người mà tôi đã yêu thầm suốt mười lăm năm, vừa thông báo với tôi rằng anh ta đã yêu một người con gái khác.
Sau ba năm làm người tình bí mật, làm "liều thuốc" cho chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh ta, tôi đã bị vứt bỏ.
"Cẩm Liên, chúng ta kết thúc đi."
Giọng nói của Mạc Hải Sơn vẫn trầm ấm và từ tính như thường lệ, nhưng sự lạnh lùng trong đó như một gáo nước đá dội thẳng vào mặt tôi giữa mùa đông giá rét.
Tôi đang ngồi trên tấm thảm len mềm mại trong căn penthouse của anh ta, tay vẫn còn cầm chiếc cà vạt tôi vừa chọn cho anh ta để tham dự sự kiện tối nay. Cả người tôi cứng đờ, đến mức không thể cảm nhận được sự mềm mại của tấm thảm bên dưới.
Trong đầu tôi ong ong, chỉ còn lại câu nói của anh ta vang vọng.
"Anh nói... gì cơ?" Tôi khó khăn cất tiếng, giọng khản đặc.
Hải Sơn đứng trước cửa sổ kính sát trần, bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh ta quay về phía tôi. Anh ta không quay lại, chỉ lạnh lùng nhìn ra khung cảnh Sài Gòn hoa lệ về đêm, ánh đèn neon lấp lánh như những vì sao rơi rụng.
"Anh nói, chúng ta kết thúc. Mối quan hệ này." Anh ta lặp lại, từng chữ một rõ ràng, không có lấy một chút do dự. "Anh đã tìm được người anh thực sự muốn ở bên."
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.
Ba năm. Ba năm trời tôi ở bên anh ta, đáp ứng mọi nhu cầu của anh ta, chăm sóc anh ta những lúc anh ta mệt mỏi nhất, xoa dịu anh ta khi chứng bệnh tâm lý tái phát. Tôi đã từ bỏ những cơ hội phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, chỉ để ở lại thành phố này, để có thể ở gần anh ta, để có thể xuất hiện bất cứ khi nào anh ta cần.
Tôi đã tự huyễn hoặc bản thân rằng, chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn, đủ tận tâm, một ngày nào đó anh ta sẽ nhìn thấy tình yêu của tôi. Một ngày nào đó, anh ta sẽ biến mối quan hệ thể xác lén lút này thành một tình yêu thực sự, quang minh chính đại.
Hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi.
"Là... là ai?" Tôi run rẩy hỏi, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến mức bật máu.
Lần này, Hải Sơn quay lại. Gương mặt anh ta đẹp như tạc tượng, đôi mắt sâu thẳm mà tôi từng yêu say đắm, giờ đây chỉ ánh lên sự xa cách và một chút... thiếu kiên nhẫn. Nhưng khi nhắc đến người con gái kia, đáy mắt anh ta lại ánh lên một tia dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được.
"Em không cần biết. Cô ấy rất trong sáng, rất ngây thơ. Anh không muốn cô ấy biết về mối quan hệ của chúng ta, không muốn cô ấy bị tổn thương."
Trong sáng? Ngây thơ?
Những từ đó như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của tôi. Vậy còn tôi thì sao? Tôi trong mắt anh ta là gì? Một người đàn bà dạn dĩ, dễ dãi, có thể tuỳ tiện vứt bỏ sau khi đã dùng xong?
Nước mắt tôi không kiềm được mà tuôn rơi. "Hải Sơn, vậy còn em thì sao? Ba năm qua đối với anh là gì?"
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự phiền phức. "Cẩm Liên, đừng làm mọi chuyện phức tạp lên. Ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ, đây chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Anh cần em, và em cũng tình nguyện."
Anh ta bước đến bên chiếc bàn cà phê bằng đá cẩm thạch, cầm lên một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ đen, ném về phía tôi.
"Đây là chìa khóa căn hộ ở The Peak. Anh mua cho em. Coi như là bồi thường. Những đồ đạc của em trong nhà này, ngày mai hãy dọn đi hết đi."
Chiếc chìa khóa lạnh lẽo và tấm thẻ đen trượt trên sàn nhà, dừng lại ngay trước mũi giày của tôi. Chúng như đang cười nhạo tình yêu hèn mọn và sự ngu ngốc của tôi.
Bồi thường. Anh ta dùng tiền và một căn hộ để mua đứt ba năm thanh xuân và tình yêu của tôi.
"Anh cũng không còn trẻ nữa, Cẩm Liên," anh ta nói tiếp, giọng điệu như một người bề trên đang ban phát lời khuyên. "Tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn đi. Đừng lãng phí thời gian vào những mối quan hệ không có kết quả nữa."
Nói rồi, anh ta cầm lấy chiếc áo khoác trên sofa, lướt qua tôi không một chút lưu luyến. Khi đi ngang qua, anh ta còn cẩn thận né tránh, như thể tôi là một thứ gì đó bẩn thỉu.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Căn penthouse rộng lớn chìm vào im lặng. Chỉ còn lại tiếng nức nở của tôi, tuyệt vọng và đau đớn.
Tôi lê lết tấm thân rã rời vào phòng tắm. Cơn đau nhức từ vùng eo và lưng dưới truyền đến, hậu quả của việc phải đáp ứng nhu cầu mãnh liệt của anh ta đêm qua. Anh ta luôn như vậy, mỗi khi sắp có sự kiện quan trọng, áp lực sẽ khiến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh ta trở nên nghiêm trọng. Và chỉ có sự thân mật thể xác cuồng nhiệt mới có thể giúp anh ta giải tỏa.
Tôi đứng trước gương, cởi bỏ lớp quần áo. Trên làn da trắng nõn là chi chít những dấu hôn và vết bầm tím, dấu tích của cuộc hoan ái đêm qua. Chúng như những lời nhắc nhở tàn nhẫn về vị trí của tôi, một công cụ, một món đồ chơi.
Tôi nhớ lại những ngày còn bé. Tôi, Hải Sơn và Việt Trí, chúng tôi là bộ ba không thể tách rời. Hải Sơn luôn là người tỏa sáng nhất, là mặt trời, còn tôi và Việt Trí như những vệ tinh lặng lẽ xoay quanh anh ta.
Tôi yêu Hải Sơn từ khi còn là một cô bé. Tình yêu đó lớn dần theo năm tháng, âm thầm và bền bỉ. Sau kỳ thi đại học, tôi đã lấy hết can đảm để tỏ tình.
"Hải Sơn, tớ thích cậu."
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không có sự ngạc nhiên, chỉ có sự thờ ơ. "Cẩm Liên, chúng ta là bạn tốt. Mãi mãi là bạn tốt."
Trái tim tôi vỡ nát.
Sau đó, anh ta bước vào giới giải trí, nhanh chóng trở thành một ngôi sao. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Cho đến một đêm ba năm trước, trong một bữa tiệc của công ty, anh ta uống say. Tôi đưa anh ta về. Trong cơn mơ màng, anh ta đã kéo tôi lên giường.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. "Cẩm Liên, hãy ở bên cạnh anh. Anh cần em."
Chỉ một câu nói đó, tôi đã ngu ngốc tin rằng anh ta cuối cùng cũng đáp lại tình cảm của mình. Nhưng ngay sau đó, anh ta đã nói cho tôi biết sự thật về chứng bệnh của mình. Anh ta cần một người phụ nữ sạch sẽ, quen thuộc và đáng tin cậy để giúp anh ta giải tỏa. Và tôi, người bạn thanh mai trúc mã yêu anh ta đến điên cuồng, là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận trở thành "liều thuốc" của anh ta, nuôi dưỡng một hy vọng mong manh rằng tình yêu của tôi sẽ chữa lành cho anh ta, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Nhưng rồi Tống Ánh Tâm xuất hiện. Một thực tập sinh mới trong công ty của Hải Sơn, với vẻ ngoài trong sáng như thiên thần và nụ cười ngọt ngào. Hải Sơn say mê cô ta như điếu đổ. Anh ta dành cho cô ta tất cả sự dịu dàng, kiên nhẫn và công khai mà tôi chưa bao giờ có được.
Anh ta có thể hủy một cuộc họp quan trọng chỉ để đưa cô ta đi ăn. Anh ta có thể bao trọn một rạp chiếu phim chỉ để cùng cô ta xem một bộ phim hoạt hình. Anh ta công khai nắm tay cô ta trước mặt báo giới, thừa nhận đó là người con gái anh ta muốn bảo vệ cả đời.
Còn tôi, tôi chỉ là một cái bóng trong cuộc đời anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên. Là mẹ tôi.
"Liên à, con đang ở đâu vậy? Việt Trí... Việt Trí tỉnh rồi! Thằng bé tỉnh rồi con ơi!"
Tai tôi ù đi. Việt Trí? Bàng Việt Trí? Người bạn thời thơ ấu còn lại của tôi, kiến trúc sư tài năng đã nằm liệt giường suốt năm năm qua vì một căn bệnh hiểm nghèo. Anh ấy... đã tỉnh lại?
Một tia sáng le lói xuyên qua màn đêm tăm tối trong lòng tôi.
"Mẹ, mẹ nói thật chứ?"
"Thật! Bác sĩ nói đó là một kỳ tích! Con mau đến bệnh viện đi!"
Tôi cúp máy, vội vàng lau nước mắt, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Tôi không thể để Việt Trí nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
Việt Trí đã tỉnh lại. Anh ấy đã vượt qua được cửa tử. Vậy thì tôi, Phan Cẩm Liên, tại sao lại phải chìm đắm trong vũng bùn tình yêu tuyệt vọng này?
Tôi đã quyết định. Tôi sẽ rời đi. Rời khỏi Mạc Hải Sơn, rời khỏi thành phố này.
Tôi sẽ đến Đà Lạt, nơi có không khí trong lành và những ngọn đồi thông yên bình. Tôi sẽ mở một studio thiết kế áo dài của riêng mình, sống cuộc đời mà tôi hằng mong ước.
Ngày hôm sau, tôi quay lại căn penthouse của Hải Sơn để dọn đồ. Tôi đã đóng gói xong xuôi mọi thứ, chỉ còn lại một chiếc hộp gỗ đặt trên kệ TV. Bên trong là giải thưởng thiết kế "Búp Sen Vàng" mà tôi đã giành được hai năm trước. Đó là niềm tự hào lớn nhất, là sự công nhận cho tài năng và nỗ lực của tôi.
Ngay khi tôi vừa cầm chiếc hộp lên, cửa căn hộ bật mở.
Mạc Hải Sơn bước vào, và đi bên cạnh anh ta, không ai khác, chính là Tống Ánh Tâm. Cô ta khoác tay anh ta, mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ khiêu khích.
Hải Sơn nhíu mày khi thấy tôi. "Sao em còn ở đây? Anh đã nói em dọn đi trước khi anh về cơ mà."
Tôi nuốt xuống nỗi cay đắng trong lòng, lạnh lùng đáp: "Tôi đang dọn đây."
Ánh Tâm bỗng reo lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên giả tạo khi nhìn thấy chiếc hộp trong tay tôi. "Ôi, chị Liên, đây là gì thế ạ? Trông đẹp quá!"
Cô ta bước tới, tỏ vẻ tò mò muốn xem. Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, ôm chặt chiếc hộp vào lòng.
"Không có gì đâu."
Nhưng Ánh Tâm không bỏ cuộc. Cô ta nũng nịu quay sang Hải Sơn: "Anh Sơn, em chỉ muốn xem một chút thôi mà."
Hải Sơn, với ánh mắt cưng chiều dành cho Ánh Tâm, quay sang ra lệnh cho tôi: "Cẩm Liên, cho cô ấy xem đi. Chỉ là một cái hộp thôi mà, có gì mà phải giấu giếm?"
Trái tim tôi lại nhói lên. Đây là giải thưởng quý giá của tôi, là mồ hôi nước mắt của tôi, nhưng trong mắt anh ta, nó "chỉ là một cái hộp".
Tôi miễn cưỡng mở nắp hộp. Bức tượng "Búp Sen Vàng" bằng kim loại mạ vàng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Wow! Đẹp quá!" Ánh Tâm reo lên, rồi "vô tình" vung tay, cánh tay cô ta va mạnh vào tay tôi.
Choang!
Chiếc hộp gỗ rơi xuống sàn. Bức tượng "Búp Sen Vàng" văng ra, đập mạnh vào cạnh bàn đá cẩm thạch.
Phần đài sen mỏng manh nhất của bức tượng... đã vỡ.