ẩm Liê
g lên, sắc nhọn như một nhá
như ng
và đáng thương. Phần đài sen được chế tác tinh xảo, biểu tượng cho sự th
đam mê, là bốn năm miệt mài trên giảng đường đại
linh h
hốt kêu lên, đôi mắt to tròn ngấn nước, vẻ mặt đầy hối lỗi. Cô ta vội vàng n
i hét lên, giọng nó
giật mình, cô ta sợ hãi rụt tay
he chắn cho cô ta sau lưng mình. Anh ta lo lắng kiểm tra t
ng vỡ nát của tôi, thứ mà anh ta biết rõ nó có ý nghĩa với tôi đến nhường n
Ánh Tâm nức nở, chỉ tay vào bức tượng vỡ. "Nó là giải 'Búp
i thưởng. Cô ta cố
Hải Sơn, hy vọng tìm thấy mộ
g kh
xem thường. "Chỉ là một miếng kim loại thôi mà. Vỡ rồi
ếng ki
n bộ nỗ lực và tài năng của tôi. Trong mắt anh ta, mọi thứ
phải vì sợ hãi, mà vì tức g
ì cả," tôi thì th
ẽ đền cho em rồi. Ánh Tâm cũng không cố ý, em đừng có đượ
tiếng cười chua chát và điên dại. "Mạc Hả
ơn sang một bên, đối mặt trự
hưng tôi đã kịp nhìn thấy, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi
đã c
út do dự, tô
ố
ẹp, giả tạo của Tống Ánh Tâm. Lực tát mạnh đ
ãi, ôm lấy một bên má đã đỏ
cơn giận dữ bùng lên trong mắt anh
tay lên, đ
ng. Nhưng bàn tay ấy đã dừng lại giữa kh
nghiến răng, gằn từng chữ: "Cút ngay. Cút khỏi đây ng
như những nhát dao đ
Những cạnh sắc nhọn cứa vào ngón tay tôi, máu rỉ ra, hòa cùng màu vàng của kim loại. Như
n nặng trĩu ra khỏi căn hộ nơi chứa đựng b
trong màn mưa trắng xóa. Từng giọt mưa lạnh buốt quất vào da thịt, nhưng không
cùng nước m
trên bắt nạt. Chính Hải Sơn đã lao vào, một mình đánh lại cả đám đông để bảo vệ tôi. S
ng" về khoe với anh ta, anh ta đã mỉm cười, một nụ cười
ng bảo vệ tôi, từng công nhận tài năng của tôi, tại
mù quáng? Hay vốn dĩ, trong tim
nh cóng. Tôi ngã quỵ xuống giường, cơn sốt ập đến. Tôi cứ thế nằm li bì suốt
ơ màng, tiếng chuông cửa đột ng
gười đau nhức, đầu óc quay
c Hải
Tôi không muốn nhì
a, tiếng động vang dội khắp hành lang. Cuối cùng, mộ
luồng khí tức giận đáng sợ. Anh ta nhìn thấy
Cẩm
óp chặt lấy cổ tôi, nhấc
lại, tôi ho sặc sụ
ụ... buông
lên, đôi mắt đỏ ngầu như một con thú bị

GOOGLE PLAY