Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Lịch Sử / Độc y khuynh thành Tà vương độc sủng vương phi nhị giá
Độc y khuynh thành Tà vương độc sủng vương phi nhị giá

Độc y khuynh thành Tà vương độc sủng vương phi nhị giá

5.0
1 Chương/Ngày
44 Chương
688 Duyệt
Đọc ngay

Nàng xuyên không trở thành Khang vương phi bị nhốt trong Phong Nhân Viện, Đàm Sênh mới đầu đã giết hai người muốn làm nhục nàng. Thay bộ áo đỏ xông vào hôn lễ của hai tên tiện nhân đó, nàng kiêu ngạo khiêu khích. Khiến tên khốn nghiến răng bất lực nhưng lại không làm gì được, tiện nữ ghen tuông nhưng không thể phản kháng. Mỗi một màn kịch đều lọt vào mắt của Tấn vương xấu bụng, khiến môi chàng nhếch lên, nữ tử này có vẻ khác hẳn, thẩm chí còn được lòng chàng. Sau này phải cưng chiều dỗ dành, cùng nàng đi xem hết thảy phồn hoa trên thế gian.

Mục lục

Bab 1 Trọng sinh thành vương phi điên

"Khang Vương phi xinh đẹp như vậy, chết đi thật sự quá đáng tiếc, chi bằng trước khi chết để bọn mình chơi đùa trước đã, thư giãn một chút."

"He he... huynh nói đúng, dù sao cũng sắp chết rồi, có chơi thì cũng có ai biết đâu."

"Đúng vậy, Khang Vương sắp cưới Trắc Phi tới nơi rồi, sao còn quan tâm sống chết của cô ta, biết đâu còn mong cô ta chết sớm hơn nữa chứ."

...

Đàm Sênh vừa mới tỉnh lại bèn phát hiện hai gã đàn ông đang tiến lại gần với khuôn mặt dâm đãng, miệng phun ra những lời hạ lưu.

Cô rút một cây trâm từ trên đầu xuống, khi đối phương áp sát, lập tức bật dậy, cắm cây trâm vào mắt một tên trong đó, rút ra rồi đâm tiếp vào cổ hắn.

"Aaaa!"

Tên đàn ông ôm lấy mắt và cổ, máu tươi trào ra từ kẽ ngón tay.

Tên còn lại thấy người vốn dĩ hấp hối nay lại đột ngột giết người một cách tàn bạo, hắn sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, nhưng Đàm Sênh sao có thể để hắn thoát, cô lao đến như tên bắn, túm lấy cổ áo hắn, mạnh tay xoay người hắn lại, cây trâm loé lên ánh lạnh, rạch một đường qua cổ hắn, sau đó buông tay, tên đó ngửa mặt ngã xuống đất.

Giải quyết xong hai tên kia, Đàm Sênh loạng choạng lùi lại hai bước, dựa vào tường thở dốc, trên mặt không hề có vẻ mừng rỡ khi được trọng sinh, thay vào đó chỉ có sự phức tạp và đồng cảm.

Nguyên chủ là cô nhi của phủ Tướng quân, được Hoàng thượng thương xót nên ban hôn gả cho Khang vương Vũ Văn Dật làm phi. Nào ngờ người ta đã có bạch nguyệt quang của riêng mình – Tô tiểu thư Tang Ly, ái nữ của Thái phó.

Để cưới được người trong lòng, Vũ Văn Dật lấy cớ nguyên chủ thân xác cũ bị điên, nhốt cô vào Viện Nam Sơn, nơi chuyên giam giữ người điên.

Trong quãng thời gian ở Viện Nam Sơn, nguyên chủ thân xác cũ chịu đủ loại dày vò, cũng là nhờ vào chấp niệm không cam lòng nên mới có thể sống lay lắt tới giờ, giờ đây cơ thể bị Đàm Sênh chiếm lấy, chấp niệm ấy cũng theo đó mà tan biến.

Đàm Sênh kiếp trước là sát thủ số một thế giới, mật danh Độc Cơ, giỏi nhất là dùng độc, dù là cỏ cây ven đường qua tay cô cũng có thể biến thành độc dược chí mạng.

Dĩ nhiên y thuật và thuật dùng độc không tách rời nhau, y thuật của cô cũng rất cao minh.

Làm nhiệm vụ nhiều quá nên cảm thấy quá nhàm chán, cô muốn lui về ở ẩn, nhưng đám khách hàng cũ lại không chịu, sợ cô tiết lộ bí mật của họ, bèn hợp tác với nhau tìm đến căn cứ bí mật của cô thả một quả bom, cô và căn cứ đều biến thành tro bụi, sau đó bèn trọng sinh vào triều đại xa lạ này.

Đàm Sênh là người yêu ghét rõ ràng, đã chiếm lấy thân xác của người ta thì nhất định phải báo thù thay người ấy.

Nghĩ đến lời nói của hai tên đàn ông lúc nãy, hôm nay Khang Vương sẽ cưới Trắc Phi, vậy thì cô thân là chính phi mà không xuất hiện thì e là không hợp lễ nghi.

Đàm Sênh lau sạch máu trên cây trâm bằng tay áo rồi cắm lại lên đầu, sau đó cất bước rời đi.

Viện Nam Sơn nằm trên đỉnh núi ở vùng ngoại ô kinh thành, trên đường xuống núi có không ít lính canh, nhưng đối với Đàm Sênh thì chỗ nào cũng là đường xuống núi, nên chẳng cần đi theo đường chính.

Từ đây đến kinh thành hơn trăm dặm, nếu đi bộ thì có lẽ hôn lễ của Vũ Văn Dật và Tang Ly đã kết thúc.

Ánh mắt lướt qua, Đàm Sênh thấy có một cỗ xe ngựa đang chạy tới, bèn đứng bên đường, giơ tay lên định xin đi nhờ về kinh thành.

"Chủ nhân, phía trước có người chặn đường, là một người phụ nữ mặc một bộ quần áo rách rưới."

Người lái xe ngựa tên Minh Nguyệt phát hiện Đàm Sênh bèn bẩm báo với người trong xe, người trong xe lười nhác ra lệnh với giọng điệu thản nhiên:

"Không cần để ý."

Minh Nguyệt nhìn về phía trước, khó xử nói:

"Nhưng cô ta đứng giữa đường."

Người đàn ông trong xe vẫn không ngẩng đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt không chút gợn sóng.

"Không cần để ý."

Được thôi!

Minh Nguyệt nhận lệnh nên không hề giảm tốc độ lại, phóng thẳng về phía Đàm Sênh.

Đàm Sênh thấy vậy, đồng tử co lại, lập tức lùi về sau, nếu chậm một chút là bị xe ngựa cán qua rồi.

Ai thì nhịn được chứ bà đây nhịn không được rồi đó!

Đàm Sênh rút cây trâm trên đầu ra, nhảy lên đuôi xe, leo vào từ cửa sổ, đầu nhọn của cây trâm dí vào cổ người đàn ông trong xe, thấp giọng uy hiếp:

"Câm miệng! Bằng không, bản lão nương lấy mạng chó của ngươi!"

Động tác của cô linh hoạt và nhanh nhẹn, cả quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, Minh Nguyệt đang lái xe bên ngoài hoàn toàn không hề hay biết.

Bị khống chế huyệt mệnh, người đàn ông vẫn tỏ ra bình tĩnh, hoàn toàn không sợ cây trâm sắc bén trong tay Đàm Sênh, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

"Cô nương, nếu cô muốn đi nhờ xe về kinh thành thì cứ lên xe là được, không cần phải thô lỗ như vậy, ta cũng không phải người có lòng dạ sắt đá."

Nói xong, thoáng khẽ mỉm môi, hé lộ nụ cười nhẹ nhàng như ánh xuân dịu mát, dường như muốn truyền đạt thiện ý với Đàm Sênh.

He he...

Xem ra tuyệt đối không thể tin vào lời của đàn ông.

Nhất là kiểu đàn ông trước mắt, ngũ quan như họa, môi đỏ răng trắng, trông rất đẹp trai.

Vừa nãy cô vẫy tay đến mức gần như để lại cả tàn ảnh, vậy mà hắn chẳng màng sống chết của cô, cứ thế để xe ngựa tông cô, hoàn toàn làm ngơ sự tồn tại của cô. Giờ lại nói mấy lời muộn màng thế này thì càng không thể tha thứ.

Đàm Sênh dí cây trâm trong tay tiến thêm chút nữa, gần như đâm vào da thịt của hắn.

"Đừng nói nhảm, ngoan ngoãn ngồi đi."

Người đàn ông quả nhiên im miệng, cầm quyển sách bên cạnh lên đọc, còn Đàm Sênh vẫn siết chặt cây trâm, cảnh giác đề phòng hắn gọi người lái xe bên ngoài tới cứu.

Xe ngựa đúng là rất nhanh, chưa đến nửa ngày đã vào đến kinh thành.

Trên người Đàm Sênh không có gì khác, cô đánh giá bộ đồ sang trọng của người đàn ông này, sờ lên mũi mình, hỏi với giọng hơi ngượng ngùng: "Trên người có bạc không? Có thể cho ta mượn một ít không?"

Cướp xe rồi còn cướp tiền, Đàm Sênh biết hành động của mình chẳng tốt đẹp gì, nhưng cô cũng hết cách.

Người đàn ông cũng rất hào phóng, tháo túi tiền bên hông đưa cho Đàm Sênh.

Tần Sanh nhận lấy, cười với hắn một cái:

"Cảm ơn nhé, nếu muốn lấy lại tiền thì cứ đến Phủ Khang Vương, nói là Khang Vương phi mượn bạc của ngươi."

Nghe đến ba chữ "Khang Vương phi", sắc mặt người đàn ông thoáng hiện vẻ hiểu ra.

Cô ta không nhận ra ta cũng là điều dễ hiểu, dù sao thì bao năm qua, ta vẫn luôn ở Đại Mạc, hiếm khi quay về.

Đàm Sênh không để ý đến vẻ mặt khác thường của người đàn ông, chỉ nhìn vào gương mặt hơi tái nhợt của hắn, nói:

"Nể tình ngươi cho ta quá giang lại còn cho mượn bạc, ta tốt bụng nhắc nhở một câu, độc cổ trong người ngươi phải sớm loại bỏ, ngươi nhiều nhất chỉ sống được chưa tới một năm nữa thôi, nếu không sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn, biến thành ma đầu chỉ biết giết chóc."

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt bình thản của người đàn ông lập tức khựng lại.

Tại sao cô ta lại biết được chuyện này? Hơn nữa vừa nhìn đã xác định được là cổ độc, chẳng lẽ Khang Vương phi này còn có bản lĩnh mà người khác không hề hay biết?

Người đàn ông nhìn bóng dáng Đàm Sênh rời đi, ngón tay khẽ gõ lên sách, trong mắt thoáng qua một tia u ám.

Rèm xe phía sau đột nhiên bị vén lên, Minh Nguyệt quay đầu nhìn thấy là Đàm Sênh, sợ đến mức vội vàng kéo dây cương, dừng xe lại, lắp bắp hỏi:

"Cô... cô lên xe từ khi nào vậy?"

Đàm Sênh nhe răng cười với hắn, không trả lời, chỉ vung túi tiền trong tay rồi đi mất.

Minh Nguyệt nhận ra túi tiền là của chủ nhân nhà mình, bèn nhanh chóng hướng về phía bên trong xe bẩm báo: "Chủ nhân, người phụ nữ kia trộm túi tiền của ngài."

Câu trả lời vẫn là bốn chữ.

"Không cần để ý."

Ờm... được thôi!

Minh Nguyệt vừa định giơ cây roi trong tay lên, người đàn ông trong xe lại mở miệng:

"Tạm thời không về phủ nữa, đến tửu lâu đối diện Phủ Khang Vương, hôm nay có trò hay để xem."

Đối với chuyện xem trò hay thì Minh Nguyệt là người có hứng thú nhất, lập tức đổi hướng đến Tửu lâu Tứ Hải, chọn phòng riêng tầng ba sát cửa sổ, từ đây có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra trong Phủ Khang Vương.

Tần Sanh cầm túi tiền, trước tiên tìm một nhà trọ để tắm rửa thoải mái một phen, rồi lại ăn một bữa no nê, sau đó mua một bộ quần áo mới, váy dài đỏ thắm bó eo, tà váy rộng rãi, mặc lên người toát lên vẻ phong hoa tuyệt đại, khí chất xuất trần, khiến cả ông chủ lẫn tiểu nhị cửa tiệm đều sững sờ, không ngờ trên đời lại có người phụ nữ xinh đẹp đến vậy.

Bên cạnh nhà trọ là một tiệm thuốc, Đàm Sênh lại ghé vào mua vài thứ.

Đàm Sênh cứ thế đường hoàng đi thẳng đến Phủ Khang Vương, nhìn cảnh náo nhiệt bên trong, cô cười khinh bỉ.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 44 Hắn thì làm gì được ta   Hôm nay00:24
img
23 Bab 23 Cô nhi viện
01/07/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY