ay Vương phi tỷ tỷ ra đi,
ng tay thì không đành, ra tay cũ
ương, rồi mới chịu buông tay, từ trên cao l
xin cho ngươi, bản vương nh
không dám ra tay thôi, còn
một cách khinh miệt, suýt
ống rồi. Vương gia, mọi người cứ tiếp tụ
đi trong tư thế u
hư thế nào được nữa đây? Chủ trì hôn lễ
o động
chan chứa tình cảm nhì
ng g
a, hắn ta xử lý sa
ỉm cười dịu dàng với Tang Ly, nắm lấy ta
bàn tán lại toàn là chuyện của Đàm Sênh, hai nhân vật ch
ương, Vũ Văn Ung thu hết cảnh tượng trong hôn lễ vào mắt, trên
ó bản lĩnh như vậy, có thể ép cho Vũ V
đúng là
h Ng
lên, Minh Nguyệt
n có gì
Ung lên
am Sơn điều tra tình hình
t nhận lện
ngụm thì sắc mặt bỗng thay đổi, chén trà "choang" một
lại tá
n ra như mưa, hơi thở dồn dập, hai mắt dần nhuộm đỏ,
ọi trong ngực lấy ra một lọ thuốc đen, định đổ ra vài viên thuốc để kiềm chế
ằng miệng. Khi dược tan dần nơi đầu lưỡi, Vũ Văn Ung mới từ từ bình tĩnh lại, nhưng
i năm mới phát bệnh một lần, sau này trở thành mỗi năm
Cốc. Nhưng Vương Thần y cũng không chẩn đoán ra sự khác thường trong căn bệnh của hắn, chỉ đ
n bào chế, hắn cũng ngày càng khó kiểm soát ch
ình một ly trà mới, vừa nhấp một ngụm, trong đầu
độc trong người ngươi phải nhanh chóng loại bỏ, thời gian dành cho ngươi nhiều nhất còn chưa đến
gian đến gặp vị Khang V
xì! Hắt
ấy cái, nước mắt cũng suýt trào ra, cô vừa dụi mạnh
Uyển, cỏ dại mọc đầy, chỉ trong vòng chưa đến một tháng mà nơi
ét
, âm thanh chói tai vang vọn
g bật dậy, ngơ ngác nhìn Đàm Sênh,
nhân sao? Thật s
i chừng mười sáu mười bảy tuổi, gầy gò chỉ còn da bọc xương, mắt thâm quầng, má h
c cũ bị Vũ Văn Dật hạ lệnh đưa vào Viện tâm thần Nam Sơn, cô ta đã q
n viện tâm thần nhưng Vũ Văn Dật lại hạ lệnh không được rời khỏi Thanh Ph
i hành lang trong viện, trông chừng cánh cổng đóng chặt, gần
t Tiểu Đào, nhưng đã khiến cô ta bị nội
iếng, Đàm Sên
ta đã tr
ủ n
n của mình, Tiểu Đào
ã bất cứ lúc nào. Đàm Sênh thấy không nỡ, bèn vội ti
iều dưỡng, nhưng cục máu bầm thì phải khai thông ngay,
, người l
dùng hai ngón tay kẹp cổ tay c
ra, Đàm Sênh
hương, mau về g
ầu châm cứu để thải máu bầm ra ngoài. Một lát sau, Tiểu Đào n
đột nhiên lại lợi hại như vậy? Còn
lại ngân châm v
n học được từ m
ời gian qua, chắc chắn chủ nhân đã chị
dụng, không bảo v
bất lực
ấy cũng không bảo vệ nổi. Thôi, đừng nghĩ nhiều, dù sao chủ nhân ngư
g dậy, nhưng bị
đồ ăn đây, người ăn
ánh màn thầu bọc trong khăn, bánh đã bắt đầu
ợc, đã ăn thì chúng
thế nào cũng đầy đủ gà vịt thịt cá, bàn tiệc
một cái, rồi đứng dậy đi
chủ nhân cuối cùng cũng không còn u uất yếu đuối như trước, mạn