Gần như ngay khi vừa đặt chân vào, một mùi hương lạ xộc thẳng vào mặt, chưa kịp phản ứng thì phía sau cánh cửa vang lên tiếng "rầm" lớn, ngay sau đó một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, kéo cô vào lòng.
"Ai đấy!"
Lâm Miểu bừng tỉnh, lập tức giãy giụa nhưng toàn thân như nhũn ra không còn chút sức lực, đầu óc cũng choáng váng.
Ý thức mơ hồ, đôi môi cô bất ngờ bị bịt kín.
Lâm Miểu bị ép chặt lên tường, như chạm phải công tắc, toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt.
Nụ hôn của người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa áp đảo, chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô, nuốt trọn tiếng thổn thức trong miệng.
Cô cảm thấy cơ thể như bị lửa đốt, hoàn toàn không kiểm soát nổi, chẳng mấy chốc đã trở nên nóng bỏng, khao khát chẳng khác gì người đàn ông kia.
Họ quấn lấy nhau, đắm chìm trong men say, thậm chí không kịp vào phòng ngủ mà ngay trên nền phòng khách, anh bước vào cô, cô đón nhận anh, hết lần này đến lần khác, cùng nhau lạc lối trong cơn say dục vọng.
……
Qua một đêm, Lâm Miểu vùng vẫy tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
"May quá chỉ là mơ…"
Chưa kịp nói hết câu, cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Chậm rãi quay đầu, một khuôn mặt đẹp trai xuất chúng hiện ra trước mắt.
Lâm Miểu sững người hồi lâu, rồi phát hiện người đàn ông này đang khỏa thân.
Không chỉ vậy, bên cạnh giường còn có một chiếc xe lăn tự động sang trọng.
Đêm qua không phải là mơ, mà là chuyện thật sự đã xảy ra. Cô đã ngủ với một anh chàng lạ mặt khuyết tật, đẹp trai đến mức không thể tin nổi!
Tâm trạng của Lâm Miểu rối như tơ vò, hoàn toàn chưa chuẩn bị để đối mặt với mọi chuyện tiếp theo.
Lông mi của người đàn ông khẽ động như sắp tỉnh, Lâm Miểu hoảng hốt, theo bản năng vơ lấy quần áo dưới đất mặc vội rồi nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
Trên đường về nhà, Lâm Miểu dần bình tĩnh lại, nhận ra có điều bất thường.
Cô đến đưa tài liệu theo yêu cầu của cha là Lâm Chí Viễn, vậy mà vừa bước vào phòng đã bị hạ thuốc, trải qua một đêm ái ân ngoài ý muốn với người lạ.
Lâm Miểu không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế.
Cô thừa biết chuyện này chắc chắn có sự sắp đặt của Lâm Chí Viễn.
Nỗi nghi hoặc trong lòng vừa được giải đáp, Lâm Miểu lại rơi vào một tình cảnh càng khó xử hơn.
Cô là con gái ruột của Lâm Chí Viễn, vậy mà ông lại bán cô cho một người đàn ông lạ mặt.
Lâm Miểu không thể hiểu nổi, trong lòng bỗng chua xót.
Suốt quãng đường về, cô thất thần đi như kẻ mộng du, vừa bước vào nhà đã bị mẹ là Lục Mạn Ninh cho một cái tát.
Tiếng "bốp" vang lên, má cô bỏng rát như bị lửa đốt.
"Con đi đâu cả đêm, sao giờ mới về?" Lục Mạn Ninh lạnh lùng chất vấn, ánh mắt đầy khinh ghét như lưỡi dao cứa vào da thịt Lâm Miểu: "Con làm gì mà trên người lại đầy những vết tích khó coi thế này? Biết thế này thì ngày xưa mẹ đã không đưa con từ quê lên, đúng là làm xấu mặt cả gia đình!"
Lâm Miểu không đáp lại mẹ, chỉ lạnh lùng nhìn sang Lâm Chí Viễn, nói bằng giọng dửng dưng: "Cần gì hỏi con, là ba bảo con đi đưa tài liệu, chẳng phải mọi chuyện đều do ba sắp xếp sao?"
Cô chăm chú nhìn vẻ mặt của Lâm Chí Viễn, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào.
Khi thấy nét lúng túng không thể che giấu trên gương mặt cha, trái tim cô như bị lửa thiêu đốt.
Vừa thất vọng, vừa đau lòng.
Cô bị bắt cóc từ khi còn nhỏ, lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, gần đây mới được nhà họ Lâm tìm về.
Ban đầu, Lâm Miểu từng hy vọng vào cha mẹ ruột, nhưng về đến nhà họ Lâm, cô mới phát hiện cha mẹ đã nhận nuôi một cô gái cùng tuổi với mình.
Trong căn nhà này, cô đã không còn chỗ đứng trong nhà này.
"Mọi chuyện đến nước này, tôi cũng chẳng còn gì để nói." Lâm Chí Viễn né tránh ánh mắt của cô, giọng gần như ra lệnh: "Giờ con đã cùng với Hách Nam Hoài thành vợ thành chồng rồi, thôi thì con thay Sở Sở gả sang nhà họ Hách thực hiện hôn ước giữa hai nhà đi."
Lâm Miểu sững người, lập tức hiểu ra: hóa ra người đàn ông khuyết tật mình đã trải qua một đêm nồng cháy chính là cậu chủ nhà họ Hách – người nổi tiếng chưa cưới đã có con riêng, bị coi là kẻ vô dụng, bị người đời coi thường.
Lâm Chí Viễn và Lục Mạn Ninh không nỡ để con gái nuôi được cưng chiều gả cho kẻ tàn tật chịu khổ, nhưng lại không muốn bỏ lỡ tài sản của nhà họ Hách, nên mới tìm mọi cách để đưa cô về!