Tàn nhẫn hơn, anh ta đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi suốt nhiều năm, khiến tôi không thể mang thai, chỉ để có cớ "nhận nuôi" đứa con riêng của mình một cách hợp pháp.
Tình yêu, gia đình, tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu. Họ nghĩ một đứa mồ côi như tôi sẽ biết ơn và im lặng.
Nhưng họ đã lầm. Tôi bình tĩnh thu thập tất cả bằng chứng, chuẩn bị một món quà cuối cùng. Tôi sẽ hạ màn cho vở kịch này, và đảm bảo rằng tất cả bọn họ sẽ phải trả giá.
Chương 1
Bùi Hoa Mai POV:
Năm năm. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích. Một đứa trẻ mồ côi như tôi, không gia đình, không nơi nương tựa, lại được gia đình tài phiệt họ Trần nhận nuôi. Họ cho tôi một mái nhà, một cái tên, và cả một người chồng hoàn hảo, Trần Đồng Bằng.
Anh là con trai duy nhất của họ, là người thừa kế của tập đoàn bất động sản khổng lồ. Anh lịch lãm, tài giỏi, và trên hết, anh yêu chiều tôi vô điều kiện. Cha mẹ chồng cũng đối xử với tôi như con gái ruột, bù đắp cho tôi tất cả những thiếu thốn tình thương mà tôi đã phải chịu đựng.
Cuộc sống của tôi là một bức tranh lụa hoàn mỹ, không một tì vết. Tôi, Bùi Hoa Mai, một họa sĩ tranh lụa, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bình yên.
Tôi đã tin vào điều đó. Cho đến tận hôm nay.
Ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi.
Tôi đã tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Tôi có một người chồng hết mực yêu thương, một gia đình chồng luôn bao bọc, che chở.
Tôi thậm chí còn từng có một "kẻ thù" , một người em họ của Đồng Bằng tên là Phó Hồng Mai. Năm xưa, cô ta đã vu oan cho tôi tội đạo nhái ý tưởng tranh vẽ, suýt chút nữa đã hủy hoại cả sự nghiệp của tôi. Nhưng gia đình họ Trần đã đứng về phía tôi. Họ nói rằng Hồng Mai vì đố kỵ mà sinh tâm bệnh, đã được gửi ra nước ngoài để chữa trị và du học. Suốt năm năm qua, tôi chưa từng nghe lại cái tên đó.
Tôi đã tin rằng mình được bảo vệ, rằng mọi sóng gió đều đã bị chặn lại ở ngoài cánh cửa ngôi biệt thự xa hoa này.
Hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi. Đồng Bằng nói anh có một cuộc họp quan trọng đột xuất và sẽ về muộn. Tôi mỉm cười nói không sao, nhưng trong lòng đã âm thầm chuẩn bị một bất ngờ. Tôi muốn đến khu nghỉ dưỡng sang trọng của gia đình ở Phú Quốc, nơi chúng tôi lần đầu hẹn hò, để tạo cho anh một kỷ niệm không thể nào quên.
Tôi lái xe đến tòa nhà tập đoàn, tay ôm một hộp quà được gói cẩn thận. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và hạnh phúc của anh.
Nhưng văn phòng của anh trống không. Thư ký của anh nói rằng anh đã rời đi từ trưa, nói là đi gặp một đối tác quan trọng ở một resort mới khai trương.
Một resort ở Phú Quốc.
Trái tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp. Một sự bất an mơ hồ len lỏi trong tâm trí. Tôi lái xe theo địa chỉ mà cô thư ký đưa, lòng thầm cầu mong rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Càng đến gần, khung cảnh càng trở nên quen thuộc. Đây chính là khu nghỉ dưỡng của gia đình tôi. Của gia đình họ Trần.
Tôi đỗ xe ở một góc khuất và đi bộ vào trong. Qua lớp cửa kính của nhà hàng sang trọng bên bờ biển, tôi nhìn thấy anh. Trần Đồng Bằng, người chồng mà tôi yêu thương hết mực.
Anh đang cười. Nụ cười của anh rạng rỡ, ấm áp, nụ cười mà tôi đã từng nghĩ chỉ dành cho riêng mình.
Và rồi, tôi nhìn thấy người ngồi đối diện anh.
Phó Hồng Mai.
Cô ta không hề gầy gò, xanh xao như trong tưởng tượng của tôi về một người đang "điều trị tâm lý". Ngược lại, cô ta trông vô cùng rạng rỡ, xinh đẹp trong chiếc váy lụa đắt tiền, mái tóc dài uốn lượn xõa trên vai.
Nhưng điều khiến tôi chết lặng không phải là sự hiện diện của cô ta.
Mà là đứa bé trai đang ngồi trong lòng Đồng Bằng.
Đứa bé trông khoảng chừng năm tuổi, với đôi mắt to tròn và nụ cười giống hệt anh. Đồng Bằng đang cúi xuống, hôn lên má đứa bé một cách đầy âu yếm.
Đó là một nụ hôn quen thuộc. Nụ hôn mà mỗi buổi sáng anh vẫn đặt lên trán tôi trước khi đi làm.
Không khí như bị rút cạn khỏi lồng ngực tôi. Tôi phải vịn tay vào bức tường lạnh lẽo mới có thể đứng vững. Mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim mình đang vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi từ từ tiến lại gần, nấp sau một gốc cọ lớn, đủ gần để nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
"Bố ơi, sinh nhật năm sau bố lại bao trọn resort này cho con nữa nhé?" Giọng đứa bé lanh lảnh vang lên.
Đồng Bằng cười lớn, xoa đầu nó. "Tất nhiên rồi, Tiểu Bảo của bố muốn gì cũng được."
Tiểu Bảo. Sinh nhật.
Hôm nay.
Cũng là ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi.
Tôi nhớ lại buổi sáng hôm ấy, khi tôi ngỏ ý muốn chúng tôi cùng nhau đi Đà Lạt, nơi tôi luôn ao ước được đến. Anh đã từ chối, nói rằng công việc quá bận rộn.
Bận rộn.
Phó Hồng Mai mỉm cười, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy vẻ châm chọc. "Anh chiều con quá rồi đấy. Mà… chị Hoa Mai không nghi ngờ gì chứ? Em nghe nói chị ấy muốn đi Đà Lạt vào hôm nay."
Nụ cười trên môi Đồng Bằng tắt dần, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy ở anh.
"Cô ta?" Anh nhếch mép, giọng nói tàn nhẫn không một chút che giấu. "Một đứa trẻ mồ côi được ban cho cuộc sống này thì biết gì mà đòi hỏi? Chỉ cần cho cô ta một chút ngọt ngào, cô ta sẽ tin bất cứ điều gì. Dù sao thì, cô ta cũng nên biết ơn vì đã được làm con rối trong vở kịch này suốt năm năm rồi."
Con rối.
Vở kịch.
Năm năm.
Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi thứ xung quanh quay cuồng. Hóa ra, cuộc sống tưởng như hoàn mỹ của tôi, tình yêu tưởng như vĩnh cửu của tôi, tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu. Cha mẹ chồng giàu có, người chồng tận tụy, tất cả đều là giả dối.
Tôi chỉ là một con rối bị họ giật dây. Một đứa trẻ mồ côi may mắn được ban ơn nên phải biết ơn và im lặng.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi tôi rung lên. Là tin nhắn từ Đồng Bằng.
"Vợ yêu, anh xin lỗi. Cuộc họp kéo dài hơn dự kiến. Em ăn tối trước đi nhé, đừng đợi anh. Yêu em."
Yêu em.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, rồi lại ngước nhìn vào nhà hàng. Anh ta vừa gửi tin nhắn cho tôi, trong khi tay vẫn đang ôm đứa con trai riêng của mình, và người tình ngồi đối diện.
Sự tàn nhẫn này, sự lừa dối này… nó vượt quá sức chịu đựng của tôi.
Tôi đã nghĩ rằng họ nhận nuôi tôi vì thương cảm, vì yêu quý tài năng của tôi. Nhưng không. Họ chỉ cần một tấm bình phong hoàn hảo, một người vợ hiền lành, biết điều, một cô con dâu xuất thân từ trại trẻ mồ côi để dễ dàng điều khiển, để che giấu cho cuộc sống bí mật của họ.
Họ nghĩ rằng một đứa trẻ mồ côi như tôi sẽ biết ơn, sẽ không bao giờ dám phản kháng.
Họ nghĩ rằng tôi sẽ mãi mãi là con rối ngoan ngoãn trên sân khấu của họ.
Họ đã lầm.
Họ đã lầm to rồi.
Cơn đau đớn tột cùng dần nguội đi, nhường chỗ cho một sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Tôi sẽ không khóc. Tôi sẽ không gục ngã.
Tôi sẽ hạ màn cho vở kịch này.
Và tôi sẽ đảm bảo rằng khi tấm màn nhung đó rơi xuống, tất cả bọn họ sẽ phải trả giá cho sự dối trá của mình.