Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Tình yêu độc hại, công lý cay đắng
Tình yêu độc hại, công lý cay đắng

Tình yêu độc hại, công lý cay đắng

5.0
23 Chương
Đọc ngay

Người đàn ông đã từng thề sẽ bảo vệ tôi suốt đời, chồng tôi, Quách Dĩ, đang đứng ở phía đối diện tại tòa. Nhưng anh ta không phải ở đó vì tôi, mà để trở thành luật sư bào chữa cho người phụ nữ đã giết mẹ tôi. Sau khi kẻ sát nhân được tuyên trắng án, anh ta không chỉ đưa cô ta về nhà mà còn bắt tôi phải hầu hạ như một người hầu. Anh ta nhốt tôi, dùng tro cốt của mẹ để uy hiếp, và cuối cùng, để đổi lấy một món quà cho nhân tình, anh ta lạnh lùng ra lệnh cho tôi phải bán rẻ nhân phẩm của mình. Anh ta nói: "Chỉ một đêm thôi mà. Mộng Lệ sẽ vui." Khoảnh khắc anh ta đích thân đẩy tôi vào căn phòng của kẻ khác để chịu đựng sự sỉ nhục, chút tình yêu cuối cùng trong tôi đã hoàn toàn chết lặng. Tôi quyết định giả chết, để lại đoạn video ghi lại lời thú tội của kẻ sát nhân. Tôi muốn anh ta phải sống trong tội lỗi và ân hận suốt phần đời còn lại.

Mục lục

Chương 1

Người đàn ông đã từng thề sẽ bảo vệ tôi suốt đời, chồng tôi, Quách Dĩ, đang đứng ở phía đối diện tại tòa.

Nhưng anh ta không phải ở đó vì tôi, mà để trở thành luật sư bào chữa cho người phụ nữ đã giết mẹ tôi.

Sau khi kẻ sát nhân được tuyên trắng án, anh ta không chỉ đưa cô ta về nhà mà còn bắt tôi phải hầu hạ như một người hầu. Anh ta nhốt tôi, dùng tro cốt của mẹ để uy hiếp, và cuối cùng, để đổi lấy một món quà cho nhân tình, anh ta lạnh lùng ra lệnh cho tôi phải bán rẻ nhân phẩm của mình.

Anh ta nói: "Chỉ một đêm thôi mà. Mộng Lệ sẽ vui."

Khoảnh khắc anh ta đích thân đẩy tôi vào căn phòng của kẻ khác để chịu đựng sự sỉ nhục, chút tình yêu cuối cùng trong tôi đã hoàn toàn chết lặng.

Tôi quyết định giả chết, để lại đoạn video ghi lại lời thú tội của kẻ sát nhân. Tôi muốn anh ta phải sống trong tội lỗi và ân hận suốt phần đời còn lại.

Chương 1

Tông Thúy Kiều POV:

Người đàn ông đã từng thề sẽ bảo vệ tôi suốt đời, chồng tôi, Quách Dĩ, đang đứng ở phía đối diện tại tòa, trở thành luật sư bào chữa cho người phụ nữ đã giết mẹ tôi.

Đây không phải là một cơn ác mộng.

Đây là sự thật tàn khốc đang diễn ra ngay trước mắt tôi.

Không khí trong phòng xử án trang nghiêm, ngột ngạt đến mức khó thở. Tôi ngồi trên ghế nguyên đơn, hai tay siết chặt lấy nhau, móng tay cắm sâu vào da thịt mà không hề cảm thấy đau. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào người đàn ông mặc bộ vest được cắt may hoàn hảo, dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc.

Đó là Quách Dĩ, luật sư hàng đầu Sài Gòn, người sáng lập công ty luật danh tiếng, và cũng là người đã đầu gối tay ấp với tôi suốt ba năm qua.

Bên cạnh anh ta, trên ghế bị cáo, là Tông Mộng Lệ, tiểu thư nhà tài phiệt Tông gia, ăn mặc lộng lẫy, gương mặt tỏ vẻ yếu đuối và vô tội, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Quách Dĩ đầy tin tưởng và dựa dẫm.

Chính người phụ nữ này, chỉ vì mẹ tôi, một người giúp việc, vô tình làm đổ ly rượu lên chiếc áo dài hàng hiệu của cô ta trong một bữa tiệc, đã ra lệnh cho vệ sĩ đánh đập mẹ tôi dã man rồi đẩy bà xuống biển.

Mẹ tôi không biết bơi.

Cảnh sát kết luận đó là một tai nạn, một cú trượt chân không may. Nhưng tôi không tin. Tôi đã dành hết tiền tiết kiệm, bán đi những bức tranh lụa tâm huyết nhất của mình để thuê thám tử tư, và cuối cùng cũng tìm được nhân chứng cùng đoạn ghi âm ngắn ngủi từ điện thoại của một người khách, ghi lại giọng nói a dua của Tông Mộng Lệ: "Cho bà ta một bài học, ném xuống biển cho tỉnh táo lại đi."

Với bằng chứng đó, tôi đã đưa cô ta ra tòa. Tôi đã từng ngây thơ tin rằng công lý sẽ được thực thi.

Cho đến khi, người bào chữa cho Tông Mộng Lệ xuất hiện.

Là Quách Dĩ. Là chồng tôi.

Trong suốt phiên tòa, anh ta đã dùng tài năng và sự sắc bén của mình để lật ngược trắng đen. Anh ta lập luận rằng đoạn ghi âm không rõ ràng, có thể bị cắt ghép, rằng nhân chứng của tôi có tiền án và lời khai không đáng tin. Từng lời anh ta nói ra, từng luận điểm anh ta đưa ra, đều giống như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

Và bây giờ, là giây phút cuối cùng.

"Sau khi xem xét các bằng chứng được cung cấp," vị thẩm phán gõ búa, âm thanh vang vọng khô khốc, "Tòa tuyên bố bị cáo Tông Mộng Lệ, do không đủ bằng chứng kết tội, được tuyên trắng án."

Trắng án.

Hai từ đó như một tiếng sét đánh ngang tai tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai. Tôi thấy Tông Mộng Lệ nở một nụ cười đắc thắng, quay sang ôm chầm lấy Quách Dĩ.

Quách Dĩ nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, một cử chỉ an ủi đầy dịu dàng mà đã lâu rồi tôi không còn nhận được.

Rồi, ánh mắt anh ta lướt qua tôi.

Chỉ một giây thôi, nhưng tôi đã nhìn thấy trong đó sự lạnh lùng và một chút... áy náy?

Không. Chắc chắn là tôi đã nhìn lầm.

Người đàn ông này đã chọn đứng về phía kẻ thù của tôi. Anh ta không còn là Quách Dĩ của tôi nữa.

Phiên tòa kết thúc, đám đông ồn ào rời đi. Tôi vẫn ngồi bất động, cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Luật sư của tôi, một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết nhưng còn non kinh nghiệm, vỗ vai tôi an ủi.

"Cô Tông, tôi xin lỗi... Chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Tôi không nghe thấy anh ta nói gì. Đôi mắt tôi dán chặt vào bóng lưng của Quách Dĩ và Tông Mộng Lệ đang đi về phía cửa.

"Quách Dĩ!"

Tôi hét lên, giọng khàn đặc.

Bước chân anh ta khựng lại. Tông Mộng Lệ cũng dừng lại, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt vừa khiêu khích vừa thương hại.

Quách Dĩ từ từ xoay người. Anh ta ra hiệu cho Tông Mộng Lệ đợi ở cửa, rồi một mình bước về phía tôi. Mỗi bước chân của anh ta như giẫm lên trái tim đang rỉ máu của tôi.

Anh ta đứng trước mặt tôi, khoảng cách chỉ vài bước chân nhưng lại cảm thấy xa như cả một đại dương.

"Thúy Kiều, về nhà đi." Giọng anh ta trầm thấp, không có chút cảm xúc nào.

"Về nhà?" Tôi bật cười, một tiếng cười chua chát và điên dại. "Nhà nào? Nơi có người chồng đã giúp kẻ giết mẹ mình thoát tội ư? Đó là nhà của tôi sao?"

Gương mặt Quách Dĩ thoáng một tia phức tạp. Anh ta im lặng.

"Tại sao?" Tôi gằn lên từng chữ, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi. "Quách Dĩ, tại sao anh lại làm vậy? Anh biết cô ta đã làm gì với mẹ em mà! Anh biết rõ hơn ai hết!"

Quách Dĩ nhắm mắt lại. Khi mở ra, ánh mắt anh ta đã trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu.

"Anh nợ cô ấy một mạng sống."

Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại như một tảng đá ngàn cân đè nát tôi.

"Nợ một mạng sống?" Tôi lẩm bẩm, không thể tin vào tai mình. "Chỉ vì tai nạn xe máy hồi đại học, cô ta gọi xe cấp cứu cho anh, mà anh có thể bán rẻ lương tâm, chà đạp lên công lý, phản bội lại người vợ đã cùng anh đi qua những ngày tháng khó khăn nhất sao?"

Tôi nhớ lại những ngày đầu khởi nghiệp của anh ta. Công ty luật gặp khó khăn, chính tôi đã thức trắng nhiều đêm cùng anh ta soạn thảo hồ sơ, đã bán đi những món trang sức của hồi môn duy nhất của mẹ để lại để giúp anh ta trả lương cho nhân viên. Khi đó, anh ta đã ôm tôi và nói: "Thúy Kiều, cả đời này anh nợ em."

Bây giờ, anh ta lại nói anh ta nợ một người phụ nữ khác.

Một món nợ ân tình, lại có thể nặng hơn cả mạng người, nặng hơn cả tình nghĩa vợ chồng ba năm của chúng tôi.

Thật nực cười.

"Thúy Kiều, đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa." Quách Dĩ cau mày, sự kiên nhẫn của anh ta dường như đã cạn. "Mộng Lệ đã phải chịu quá nhiều đả kích rồi. Em nên..."

"Em nên làm gì?" Tôi ngắt lời anh ta, giọng đầy mỉa mai. "Em nên quên đi cái chết của mẹ mình? Em nên cảm ơn anh vì đã giúp kẻ thù của em được tự do à?"

"Tông Thúy Kiều!" Anh ta gằn giọng, gọi cả họ lẫn tên tôi, một dấu hiệu cho thấy anh ta đã thực sự tức giận. "Anh không muốn tranh cãi với em ở đây. Nghe này, Mộng Lệ cần có người chăm sóc. Từ ngày mai, em đến công ty làm trợ lý cho anh, tiện chăm sóc cho cô ấy."

Tôi sững người, nhìn anh ta như nhìn một con quái vật.

"Anh nói cái gì? Anh muốn em đi chăm sóc cho kẻ đã giết mẹ mình?"

"Đó không phải là giết người, đó là tai nạn." Anh ta sửa lại một cách lạnh lùng. "Và đây không phải là yêu cầu, đây là mệnh lệnh."

Anh ta tiến lại gần, ghé vào tai tôi, giọng nói hạ xuống mức chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy, nhưng sự uy hiếp trong đó còn đáng sợ hơn cả ngàn lời quát mắng.

"Hũ tro cốt của mẹ em, vẫn còn ở trên bàn thờ nhà chúng ta, đúng không?"

Cả người tôi đông cứng lại. Máu trong người như ngừng chảy.

Hũ tro cốt của mẹ.

Đó là thứ duy nhất còn lại của bà trên cõi đời này.

"Quách Dĩ... anh..." Tôi run rẩy, không thể nói thành lời.

Anh ta đang dùng chính mẹ tôi để uy hiếp tôi.

"Nếu em không muốn nó 'vô tình' bị đổ xuống biển giống như mẹ em," anh ta nói tiếp, từng chữ như lưỡi dao cứa vào tâm can tôi, "thì hãy ngoan ngoãn nghe lời."

Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, cố gắng tìm kiếm một chút gì đó quen thuộc, một chút tình yêu, một chút nhân tính.

Nhưng không có gì cả.

Chỉ có sự lạnh lẽo và tàn nhẫn đến cùng cực.

Tình yêu của tôi đã chết. Nó đã chết vào khoảnh khắc anh ta đứng lên bào chữa cho Tông Mộng Lệ.

Trái tim tôi vỡ vụn thành từng mảnh, không thể hàn gắn.

Tôi từ từ buông thõng hai tay, cảm giác như mọi sức lực đều đã bị rút cạn. Tôi nghe thấy tiếng Tông Mộng Lệ gọi tên anh ta từ phía cửa, giọng điệu nũng nịu.

Quách Dĩ đứng thẳng người dậy, chỉnh lại cổ áo, ánh mắt nhìn tôi không còn chút cảm xúc nào.

"Sáng mai, tám giờ có mặt ở công ty."

Nói xong, anh ta quay người bước đi, không một lần ngoảnh lại. Bóng lưng anh ta hòa vào bóng lưng của Tông Mộng Lệ, hai người họ cùng nhau rời khỏi tòa án, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo.

Tôi quỳ sụp xuống sàn nhà lạnh buốt, nước mắt lã chã rơi.

Quách Dĩ, Quách Dĩ...

Anh đã từng nói yêu tôi.

Anh đã từng vì tôi mà từ chối lời tỏ tình của Tông Mộng Lệ trước mặt bao nhiêu người.

Anh đã từng hứa sẽ cho tôi một gia đình, sẽ bù đắp cho tôi những thiếu thốn tình thương từ nhỏ.

Tất cả là giả dối sao?

Tôi nhớ lại ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi là một sinh viên mỹ thuật nghèo, đi làm thêm ở một phòng tranh. Anh là một luật sư trẻ tuổi, đến xem tranh. Anh đã đứng rất lâu trước bức tranh lụa vẽ cảnh hoàng hôn trên biển của tôi.

"Bức tranh này rất đẹp," anh nói, "nhưng sao tôi lại cảm thấy nó có chút buồn?"

Chỉ một câu nói đó, đã khiến tôi cảm thấy như tìm được tri kỷ.

Sau đó, anh theo đuổi tôi một cách điên cuồng. Tông Mộng Lệ, người bạn thanh mai trúc mã của anh, cũng công khai theo đuổi anh. Cô ta đến trường tìm tôi, dùng những lời lẽ miệt thị nhất để sỉ nhục tôi, nói rằng một đứa mồ côi cha, mẹ làm giúp việc như tôi không bao giờ xứng với một người xuất thân từ gia tộc luật sư danh giá như Quách Dĩ.

Tôi đã tự ti, đã muốn rút lui.

Nhưng chính Quách Dĩ đã nắm lấy tay tôi trước mặt Tông Mộng Lệ và tất cả mọi người, nói rằng: "Người anh yêu là Thúy Kiều. Cả đời này, chỉ có cô ấy mới có thể là vợ của anh."

Để cưới tôi, anh đã cãi lại gia đình, từ bỏ quyền thừa kế, ra ngoài tay trắng lập nghiệp.

Vì những điều đó, tôi đã tin anh. Tôi đã yêu anh bằng cả sinh mệnh của mình.

Nhưng tôi đã không biết, món nợ ân tình từ tai nạn xe máy năm đó đã trở thành một cái gai trong lòng anh. Anh bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Có lẽ là từ khi công ty của anh ngày càng lớn mạnh, cần đến sự hậu thuẫn từ những gia tộc tài phiệt như Tông gia. Có lẽ là từ khi Tông Mộng Lệ bắt đầu dùng cái gọi là "ân cứu mạng" để ràng buộc anh.

Anh bắt đầu về nhà muộn hơn. Anh bắt đầu có những cuộc điện thoại phải ra ngoài nghe.

Cho đến một ngày, tôi nhận được tin mẹ tôi gặp nạn. Cảnh sát nói bà trượt chân ngã xuống biển tại bữa tiệc của Tông gia. Tim tôi như ngừng đập. Tôi lao đến bệnh viện, nhưng chỉ kịp nhìn thấy tấm vải trắng phủ lên người mẹ.

Tôi không tin đó là tai nạn. Tôi điên cuồng tìm kiếm sự thật. Quách Dĩ khi đó vẫn ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, hứa sẽ giúp tôi tìm ra công lý.

Nhưng rồi, tôi tìm được đoạn ghi âm. Tôi vui mừng đưa cho anh, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể bắt Tông Mộng Lệ phải trả giá.

Ngày hôm sau, anh biến mất.

Và rồi, anh xuất hiện ở tòa án, với tư cách là luật sư của cô ta.

Mọi thứ sụp đổ.

Tình yêu, niềm tin, hy vọng... tất cả đều tan thành tro bụi.

"A..."

Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng tôi. Tôi gục mặt xuống hai lòng bàn tay, khóc không thành tiếng.

Không. Tông Thúy Kiều, mày không thể gục ngã.

Mày không thể khóc.

Mày phải sống. Sống để trả thù.

Cho mẹ. Và cho chính bản thân mày.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt. Trong đôi mắt đỏ hoe của tôi, không còn sự yếu đuối, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và căm hận ngút trời.

Quách Dĩ, Tông Mộng Lệ.

Trò chơi này, chỉ mới bắt đầu thôi.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 23   10-17 17:14
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY