húy Ki
một bữa tiệc từ thiện trên du thuyền. Đây là một
nói với tôi, giọng ra lện
mà vì Tông Mộng Lệ cũng sẽ có mặt. Anh ta muốn tôi tiếp tục
ã đồng ý ng
h là cơ hội mà t
ớc vào phòng tôi mà không gõ cửa. Cô ta nhìn bộ
ũng đòi đi dự tiệc à? Cô khô
cài lên ngực áo một chiếc trâm
ôi. Nhưng bây-giờ, nó khôn
ị ghi âm và camera siêu nhỏ mà Đ
ngoài xuất chúng của mình. Anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Tông Mộng Lệ đa
m." Anh ta mỉm cười
cau mày. "Sao em lại mặc
với tâm trạng của
Tông Mộng Lệ khoác tay anh ta, đi bên cạnh như một bà
Ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc du dương, tiế
điểm của sự chú ý. Cô ta đi đến đâu
dạo này trông
cô mà thắng vụ kiện lớn. Tì
trai tài gái sắc,
những lời khen đó, không hề có ý định gi
sát. Tôi giống như một người vô
nhận ra tôi, họ
là vợ của luật
hại. Mặc một chiếc váy cũ m
mất. Chắc là đau buồn quá
ô ta ghen tuông, hãm hại tiểu thư Tông
h châm chích vào tôi. Tôi siết chặt ly rượ
iện. Rất nhiều món đồ quý giá được mang ra, và những ngư
mua một sợi dây chuyền kim cương tặng Tô
là một bức tranh lụa, vẽ cảnh một cô gái ngồi
ranh mà tôi đã bán đi để lấy t
tranh, mắt sáng lên. "Anh D
nói: "Luật sư Quách, nếu anh muốn bức tranh này cho tiểu thư
n gì?" Qu
ôi từ đầu đến chân, ánh
a nói, giọng điệu hạ l
ánh mắt đổ dồn về phía tôi,
ình như đông lại. Nỗi nhục nhã
ĩ, dù anh ta có tàn nhẫn đến đâu, thì anh ta vẫn sẽ giữ lại một
ại một lần
a đã
ìn bức tranh, rồi lại nhìn Tông Mộng Lệ
đủ để giết chết chút tình nghĩa
ự cân nhắc việc dùng nhân phẩm của vợ mì
đựng được nữa. Tô
ra khỏi phòng tiệc, c
y Ki
heo tôi. Anh ta
i đâu
lên, "Đừng chạm và
em nghe anh
thích việc anh định bán vợ mình cho một thằng
n đáng sợ. "Chỉ cần em chịu đựng một chút, Mộng Lệ sẽ vui.
cuối
lần cuố
khô khốc, không còn một
ng váng, cả người nóng ran. Tôi nhậ
do Tông Mộng Lệ... Nhưng bây giờ
g choạng
ôi. Anh ta ghé vào tai tôi
i... Coi như em g
tôi đi về phía phò
ông Mộng Lệ đứng ở cuối hành
ĩ, Quác
hận
h đến tận