tôi suốt đời, chồng tôi, Quách Dĩ,
i, mà để trở thành luật sư bào chữ
hầu hạ như một người hầu. Anh ta nhốt tôi, dùng tro cốt của mẹ để uy hiếp, và cuối cùng, để đổi
một đêm thôi mà
ng của kẻ khác để chịu đựng sự sỉ nhục, chút tìn
lời thú tội của kẻ sát nhân. Tôi muốn anh ta phải
ươ
húy Ki
tôi, Quách Dĩ, đang đứng ở phía đối diện tại tòa, trở
hải là một
khốc đang diễn ra
ấy nhau, móng tay cắm sâu vào da thịt mà không hề cảm thấy đau. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào người đàn ông
sáng lập công ty luật danh tiếng, và cũng là n
phiệt Tông gia, ăn mặc lộng lẫy, gương mặt tỏ vẻ yếu đuối và vô tộ
làm đổ ly rượu lên chiếc áo dài hàng hiệu của cô ta trong một bữa ti
không b
g bức tranh lụa tâm huyết nhất của mình để thuê thám tử tư, và cuối cùng cũng tìm được nhân chứng cùng đoạn ghi âm ngắn ngủi từ đi
ta ra tòa. Tôi đã từng ngây thơ t
bào chữa cho Tông
Dĩ. Là
rằng đoạn ghi âm không rõ ràng, có thể bị cắt ghép, rằng nhân chứng của tôi có tiền án và lời khai không đáng
là giây ph
õ búa, âm thanh vang vọng khô khốc, "Tòa tuyên bố bị cáo Tông
ng
ột tiếng sét đá
ất, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai. Tôi thấy Tông Mộng L
một cử chỉ an ủi đầy dịu dàng mà
t anh ta lư
đã nhìn thấy trong đó sự lạ
chắn là tôi
ề phía kẻ thù của tôi. Anh ta kh
m giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Luật sư của tôi, một người
lỗi... Chúng tôi đ
mắt tôi dán chặt vào bóng lưng của Quác
ách
ên, giọng
ệ cũng dừng lại, quay đầu nhìn tôi với
Lệ đợi ở cửa, rồi một mình bước về phía tôi. Mỗi bước ch
cách chỉ vài bước chân nhưng lại
Giọng anh ta trầm thấp,
à điên dại. "Nhà nào? Nơi có người chồng đã giúp k
thoáng một tia phức
g kìm được mà tuôn rơi. "Quách Dĩ, tại sao anh lại làm vậy? A
mở ra, ánh mắt anh ta đã
ô ấy một
nhưng lại như một tảng
ồi đại học, cô ta gọi xe cấp cứu cho anh, mà anh có thể bán rẻ lương tâm, chà đạp lên
iều đêm cùng anh ta soạn thảo hồ sơ, đã bán đi những món trang sức của hồi môn duy nhất của mẹ để lại để
i nói anh ta nợ mộ
hơn cả mạng người, nặng hơn cả tình
nực
ch Dĩ cau mày, sự kiên nhẫn của anh ta dường như đã cạn
a mai. "Em nên quên đi cái chết của mẹ mình? Em nê
đã thực sự tức giận. "Anh không muốn tranh cãi với em ở đây. Nghe này, Mộng Lệ cần có
ìn anh ta như nhìn
muốn em đi chăm sóc c
." Anh ta sửa lại một cách lạnh lùng. "Và đ
ống mức chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy, nhưng sự
ẫn còn ở trên bàn thờ nh
ứng lại. Máu trong
cốt c
t còn lại của bà
" Tôi run rẩy, khôn
g chính mẹ tôi
ng như mẹ em," anh ta nói tiếp, từng chữ như lưỡi da
tìm kiếm một chút gì đó quen thuộc, m
hông có
lẽo và tàn nh
chết vào khoảnh khắc anh ta đứ
n thành từng mảnh,
lực đều đã bị rút cạn. Tôi nghe thấy tiếng Tông Mộng
chỉnh lại cổ áo, ánh mắt nhìn
ám giờ có mặ
g anh ta hòa vào bóng lưng của Tông Mộng Lệ, hai người họ cùng nhau rời
àn nhà lạnh buốt, n
ĩ, Quác
ừng nói
i lời tỏ tình của Tông Mộng
gia đình, sẽ bù đắp cho tôi nhữ
là giả
hèo, đi làm thêm ở một phòng tranh. Anh là một luật sư trẻ tuổi, đến xem tranh
nh nói, "nhưng sao tôi lại
đã khiến tôi cảm thấ
theo đuổi anh. Cô ta đến trường tìm tôi, dùng những lời lẽ miệt thị nhất để sỉ nhục tôi, nói rằng một đứa mồ côi
ti, đã muố
g Lệ và tất cả mọi người, nói rằng: "Người anh yêu là Thúy
ia đình, từ bỏ quyền thừa kế,
tin anh. Tôi đã yêu anh b
t đầu thay đổi từ lúc nào? Có lẽ là từ khi công ty của anh ngày càng lớn mạnh, cần đến sự hậu thuẫn từ những gia
Anh bắt đầu có những cuộc đ
chân ngã xuống biển tại bữa tiệc của Tông gia. Tim tôi như ngừng đập. Tôi
m kiếm sự thật. Quách Dĩ khi đó vẫn ở bên cạnh
vui mừng đưa cho anh, nghĩ rằng cuối cùng
sau, anh
ở tòa án, với tư các
hứ sụ
hy vọng... tất cả đề
..
cổ họng tôi. Tôi gục mặt xuống hai
y Kiều, mày khô
ông th
ống. Sống
cho chính b
g đôi mắt đỏ hoe của tôi, không còn sự yếu đuối
ĩ, Tông
y, chỉ mới