húy Ki
nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng khàn đặc vì mệt mỏi và đau đớn. "Qu
ột cách thản nhiên, ánh mắt không một chút dao động
quan t
hình, đóng dấu lên tất cả nhữ
. "Anh muốn đi hầu hạ cô ta thì
g quên, anh có thể nhốt em vào đó một lần, thì cũng có thể
gầu vì tức giận của anh t
ra." Tôi lạ
nh ta khựng lại, buông lỏng tay. Anh ta h
. Anh hứa, sau chuyến đi này, anh sẽ
anh ta, bây giờ đối với tô
ấy bị ám ảnh bởi biển cả sau tai nạn của mẹ em. Bác sĩ tâm
rôi chảy, như thể đã
ị tâm lý. Còn mẹ tôi, người đã chết oan uổng, thì sao? Còn tôi, n
ên tàn nhẫn đến khó tin, "bác sĩ đề nghị một liệu pháp đặc biệt. Cô
ứng lại. Máu trong
nh ta nhìn thẳng
gì mình vừa nghe. Tôi bật cư
điên rồi. Anh t
ễn lại cảnh đẩy người xuống biển một lần nữa. Anh ta muố
uyện gì hoang đường và
a đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng ra
u nhân. Nửa tiến
y lưng rời đi, khôn
i tay tôi, người kia bắt đầu thay quần áo cho tôi.
thân xác này cò
ôi đã mặc vào ngày bà qua đời. Họ trang điểm cho tôi,
m thấy xa lạ. Đó không phải l
ở đó, mặc một bộ bikini nóng bỏng, tâm trạng có vẻ rất tốt. Quách Dĩ khôn
ch mép cười. "Ồ, trông cũng giố
t người đàn ông t
cầu tàu bằng gỗ. Tông Mộng Lệ
tôi? Bà có biết cái áo này bao nhiêu tiền khô
g lời đã nói với
giơ tay ra, đặ
ếp theo sẽ l
hắm m
ang theo vị mặn chát. Mẹ ơ
dự kiến đã
h. "Thôi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, không muốn
tốt hơn rồi. Tôi muốn cô ta nếm trải cảm giác lạnh lẽo dưới
nhìn thấy ánh mắt ra hiệu củ
i không rằng, ấn đ
tôi. Cảm giác ngạt thở và đau đớn bao trùm lấy tôi. Tôi vùng vẫy
ủa tôi d
ĩ mình sắp chết,
ra cả nước biển và
ên, "nhìn bộ dạng của cô ta kìa, gi
ui vẻ, bỏ mặc tôi nằm co quắp trên sàn
g chỉ có lạ
một ngọn lửa căm hận
êu Quách Dĩ b
băng, xót xa như thể người bị thương là anh ta. Anh ta từng nói, Thúy Ki
đã đẩy tôi vào địa ngục, để m
àn biến mất rồi. Không
hỉ còn lại một s
ả
hải t
ở về biệt thự. Tôi vừa bước vào nhà, đã thấy Quách
ảm hại của tôi, ánh mắt thoáng một tia
hỏi, câu đầu tiên không ph
lời, chỉ đi lư
m đấy!" Anh ta
nhìn thẳng v
áng sợ. "Cô ta đã tìm được một liệu pháp mới, hiệu q
ay anh ta ra, bướ
ên cơ thể lạnh buốt của mình. Tôi cọ rửa điên cuồng, như muốn gột s
g vết nhơ, cả đời này c
Mộng Lệ. Cô ta vừa đăng một tấm ảnh selfie trên du thuyền, kèm dòng t
Dĩ là người đầu
i, một nụ c
. Cứ vu
n vẽ. Đã lâu rồi tôi không động
nay, tôi
ả sự đau khổ, tủi nhụ
ẽ là một món quà đặc biệt