húy Ki
ẻ kiêu kỳ, đỏng đảnh thường ngày. Cô ta bắt đầu mời bạn bè đến nhà t
i phải nấu nướng, dọn dẹp, phục vụ cho Tông Mộng Lệ và đám bạn của cô ta.
lặng, coi như
i vô tình nghe được cuộc nói chuyện của
. Quách đại luật sư đúng
ớ từ lâu rồi, chỉ cần anh ấy giải quyết xong vài rắc rối trong
h
nhanh chóng trở lại bình lặng. Tôi đã khô
ly hôn luôn đi? Cứ để nó ở
nhỏ đó vẫn còn chút giá trị lợi dụng. Hơn nữa, nhì
vang lên, chói tai n
au nhà trong tay, m
đi. Vì những ngày vui vẻ
iệc nhỏ tại bể bơi. Tôi bưng khay rượu đi qua,
mảnh vỡ văng tung tóe. Một mảnh thủy tinh sắc
ô gái kia cười giả l
i nhếch lên đầy chế nhạo. "Đúng là đồ hậu
ẳng lặng ngồi xuống
ra, giẫm mạnh lên bàn ta
lên. Cảm giác như x
ày của tao à?" Cô t
hà bước ra. Anh ta thấy cảnh tượ
quát lên, bước nhan
ọng le lói trong lòng tôi. Có lẽ, a
tôi
ạy đến, ôm lấy cánh tay
nhiên nổi điên, định lấy mảnh vỡ tấn côn
. Ánh mắt anh ta từ giận dữ chuyển sang nghi
u, có thậ
cố gắng giải thí
nh ta giận dữ đá văng chiếc bàn gần đó. Tiếng đổ vỡ ch
ong lòng, bước nhanh vào nhà, giọng đầy lo lắng: "Em có sa
ới bàn tay bê bết máu
ông Mộng Lệ cười phá
ng
nhìn theo bóng lưng của anh ta.
ề phòng. Tôi biết anh ta
ời nồng nặc mùi rượu. Anh ta đứng
g Lệ sợ hãi. E
"Phạt? Anh định làm gì? Đánh tôi? Hay l
đau của anh ta. Anh ta túm lấy cổ tay tôi,
ừng thách thức sự
o một căn phòng nhỏ, tối tăm dưới tầng hầm. Đó l
suy ngẫm lại lỗi
ầm cửa lại. Tiếng khóa
"Quách Dĩ, mở cửa ra!
. Tôi có thể nghe thấy tiếng
g khí ẩm mốc khiến tôi khó thở. Tôi sợ bóng tối, anh t
Tôi không biết đã qua bao lâu, một ngày, hay hai ngày. Bụng tôi đói c
tôi dường như ngh
ơi, Ki
mắt, nhưng mí
iều, tỉ
nhưng xa lạ kéo tôi ra
ang lay
a. Gương mặt anh ta hiệ
Anh ta cau mày, đư
, dùng chút sức lực c
c đâu. Anh thấ
không nói gì, bế tôi ra khỏi căn hầm. Á
ác sĩ riêng đến. Sau khi được ti
ên trần nhà. Tôi cứ nghĩ anh ta mang
tôi lạ
á vỡ sự im lặng. "Ngày mai là giỗ đầu
ẹ. Tôi gần nh
muốn đi biển. Cô ấy nói mấy ngày nay tâm trạn
quay đầu lại,
thì
cùng
g một gợn sóng. Tôi đã quá mệ
anh muốn tôi đi biển c
ta nói, giọng điệu như thể đó là một ân huệ lớn lao. "E
ì ra
h ta chỉ sợ tôi chết đi thì không có
hết, chỉ để giao cho tôi một nhiệ
t sự... không còn