Độc ác? Tôi đã làm gì sai khi chỉ muốn chia sẻ niềm hạnh phúc làm mẹ?
Trong cơn hấp hối, tôi nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Tôn Hoài Lan. Bằng chút sức lực cuối cùng, tôi bấm một cuộc gọi.
"Gia Hiển... cứu con tôi..."
Chương 1
Trương Lệ Thanh POV:
Khi chồng tôi, Sử Tuấn Linh, ra lệnh cho hai tên vệ sĩ trói tôi vào chiếc ghế trị liệu sốc điện, tôi đang mang thai đứa con của anh ta được năm tháng.
Dây da lạnh lẽo siết chặt lấy cổ tay và mắt cá chân tôi, cố định tôi vào chiếc ghế kim loại. Cảm giác lạnh buốt của kim loại thấm qua lớp váy mỏng, khiến tôi rùng mình.
"Đừng... Tuấn Linh, đừng làm thế..." Tôi nức nở, giọng nói run rẩy vì sợ hãi. "Con của chúng ta... con sẽ không chịu được đâu."
Sử Tuấn Linh đứng đó, cao lớn và uy nghiêm, nhưng khuôn mặt anh tuấn của anh giờ đây lại lạnh lùng như băng. Anh không nhìn tôi, ánh mắt anh chỉ dán chặt vào người phụ nữ đang ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh, Tôn Hoài Lan.
Cô ta trông yếu ớt, mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ. Cô ta là bạn thanh mai trúc mã của chồng tôi, là ánh trăng sáng trong lòng anh, còn tôi, người vợ hợp pháp, lại chẳng là gì cả.
Tôi van xin, cố gắng vùng vẫy trong vô vọng. "Tuấn Linh, em xin anh... Em không cố ý chọc tức Hoài Lan. Em chỉ đăng ảnh bụng bầu lên Zalo để chia sẻ niềm vui thôi, em không biết cô ấy sẽ nhìn thấy..."
"Im miệng!" Giọng nói của Sử Tuấn Linh như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. "Niềm vui của cô được xây dựng trên nỗi đau của người khác à? Lệ Thanh, cô độc ác đến thế từ bao giờ vậy?"
Nước mắt tôi trào ra, mặn chát. Độc ác? Tôi đã làm gì sai khi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc làm mẹ của mình?
Tôn Hoài Lan khẽ ho vài tiếng, giọng nói yếu ớt vang lên. "Anh Linh... đừng trách chị ấy. Là do em không tốt... do em không thể có con... Em không nên nhìn thấy những thứ đó..."
Cô ta vừa nói vừa khóc, đôi vai gầy guộc run lên bần bật, trông đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng.
Sử Tuấn Linh vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta. Giọng anh dịu dàng đến mức tôi chưa từng được nghe. "Đừng khóc, Hoài Lan. Anh ở đây rồi. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em."
Anh đứng dậy, quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy tàn nhẫn và chán ghét. "Trị liệu đi."
Hai chữ ngắn gọn như một bản án tử hình.
Bác sĩ riêng của gia đình, người đã được anh ta mua chuộc, tiến lại gần, cầm lấy hai miếng điện cực.
"Không! Đừng!" Tôi hét lên, điên cuồng lắc đầu. "Con tôi! Anh không thể làm thế với con của mình! Tuấn Linh, nó cũng là con của anh mà!"
Sử Tuấn Linh cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn. "Một đứa con được sinh ra từ một người mẹ độc ác như cô, không có còn hơn."
Lời nói của anh như một gáo nước đá dội thẳng vào mặt tôi, khiến tôi chết lặng.
Ngay lúc đó, một dòng điện mạnh đột ngột xuyên qua cơ thể tôi.
"Aaaaa!"
Cơn đau dữ dội khiến toàn thân tôi co giật. Cứ như có hàng ngàn, hàng vạn cây kim cùng lúc đâm vào từng tế bào. Đầu óc tôi trống rỗng, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa. Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang bị xé toạc, sự sống đang dần bị rút cạn.
Tôi cắn chặt môi, máu tươi rỉ ra, vị tanh nồng lan tỏa trong khoang miệng. Tôi không thể ngất đi. Tôi phải bảo vệ con tôi.
Dòng điện dừng lại, nhưng cơ thể tôi vẫn run rẩy không kiểm soát. Quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, mái tóc dài bết vào khuôn mặt tái nhợt.
Tôi thở hổn hển, cố gắng nhìn về phía Sử Tuấn Linh, nhưng tầm nhìn của tôi đã mờ đi.
Tôi thấy Tôn Hoài Lan, kẻ luôn tỏ ra yếu đuối, đang lặng lẽ vươn tay, điều chỉnh một nút xoay trên bảng điều khiển. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi, và trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một nụ cười đắc thắng thoáng qua trên môi cô ta.
Không... cô ta đã tăng điện áp.
Cô ta muốn giết tôi.
Dòng điện thứ hai ập đến, mạnh hơn, tàn bạo hơn.
Cơn đau lần này vượt quá sức chịu đựng của con người. Tôi cảm thấy nội tạng của mình như bị đảo lộn, xương cốt như bị nghiền nát. Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ bên dưới cơ thể tôi.
Máu.
Là máu của tôi, và của con tôi.
"Con ơi..." Tôi thì thầm trong tuyệt vọng, ý thức dần chìm vào bóng tối.
Sử Tuấn Linh, nếu có kiếp sau, tôi thề sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh và Tôn Hoài Lan, sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với mẹ con tôi.
"Dừng lại! Dừng lại đi!" Giọng nói của tôi yếu ớt, khản đặc.
Nhưng không ai nghe thấy.
Sử Tuấn Linh chỉ lạnh lùng nhìn tôi co giật trong đau đớn, ánh mắt không một chút xót thương.
Tôn Hoài Lan lại giả vờ lo lắng. "Anh Linh, hay là thôi đi? Em sợ chị ấy..."
"Không sao đâu," Sử Tuấn Linh vỗ về cô ta. "Chỉ là một bài học nhỏ thôi. Cô ta sẽ không sao đâu."
Không sao ư? Anh ta không thấy tôi đang chảy máu sao? Anh ta không biết rằng anh ta đang giết chết chính đứa con của mình sao?
Cơn co giật cuối cùng cũng dừng lại. Cơ thể tôi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Tôi bị bỏ lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo, người dính đầy mồ hôi và máu. Mùi tanh của máu hòa quyện với mùi thuốc khử trùng, tạo thành một thứ mùi kinh tởm khiến tôi buồn nôn.
Đau. Đau đến chết đi sống lại.
Tôi cố gắng cử động, nhưng toàn thân như bị tê liệt. Tôi chỉ có thể nằm đó, cảm nhận sự sống đang từ từ rời khỏi cơ thể mình và đứa con bé bỏng trong bụng.
Tôi phải tự cứu mình. Cứu con tôi.
Với chút sức lực cuối cùng, tôi với lấy chiếc điện thoại bị vứt ở góc phòng. Màn hình đã bị nứt, nhưng may mắn là nó vẫn hoạt động.
Tôi run rẩy bấm một dãy số quen thuộc, một dãy số mà tôi đã thuộc lòng từ lâu nhưng chưa bao giờ dám gọi.
Khăn Gia Hiển.
Tiếng chuông chờ vang lên từng hồi, dài như cả thế kỷ.
"Alo?" Một giọng nam trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia.
"Cứu... cứu tôi..." Tôi thều thào, giọng nói gần như không nghe thấy. "Gia Hiển... cứu con tôi..."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi một giọng nói hoảng hốt vang lên. "Lệ Thanh? Cô đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi không còn sức để trả lời. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơi xuống sàn.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, tôi nghe thấy tiếng người giúp việc bên ngoài nói chuyện với nhau.
"Cô chủ đáng thương quá, bị hành hạ đến mức này."
"Suỵt! Nói nhỏ thôi. Cậu chủ mà nghe thấy thì chúng ta cũng xong đời đấy."
"Nhưng mà... cứ để cô chủ như vậy sao? Sẽ chết mất."
Một giọng nói lớn tuổi hơn vang lên, có lẽ là quản gia. "Đừng lo, cậu chủ chỉ muốn dọa cô ấy một chút thôi. Cậu chủ đã dặn rồi, cô chủ sẽ không sao đâu. Cứ để cô ấy ở đó, một lát nữa sẽ có người đến đưa đi."
Không sao đâu ư?
Một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi tôi.
Đến lúc này, họ vẫn nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa.