Lệ Th
hì sao?" Tôn Hoà
ng nói lạnh lùng của anh vang lên, mỗi c
vốn dĩ không
nên tồ
tôi như sụp đổ t
mà còn muốn giết chết đứa co
nhẫn đến vậy? Đó là má
y không phải vì đau đớn thể xác, mà vì
Hoài Lan, hai co
ời đi, tiếng cửa phòng đ
ngừng chảy ra, thấm ướt cả một mảng sàn nhà. Tôi biết mình không thể
hông còn chút sức lực. Tôi chỉ có thể nằ
y, tôi
ừng tìm đến một người
i, chuẩn bị đón
phòng đột nhiên bị a
Ầ
n lao vào, mang theo
Th
uộc và lo lắng vang l
trạng thê thảm của tôi, khuôn mặt
tay lên che mũi, nhưng anh nhanh chóng bỏ tay xuống
nông nỗi này?"
có thể phát ra những âm thanh
cởi áo khoác của mình ra, bọc lấy cơ thể đan
đưa cô đến b
và vững chãi của anh, cảm nhận
bên cạnh tôi không phải là chồng tôi, mà lại
ười l
ạy ra khỏi biệt thự. An
nh vừa chạy vừa
một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịc
dây bên kia khiến trái ti
ôm nay đã được Sử gia bao trọn để phục vụ cho cô Tôn Ho
. Tôn Ho
ta thật sự muốn dồ
tôi, mà còn cắt đứt mọi
nh cúp máy, rồi bế tôi chạy thẳng đến chiếc
phụ, thắt dây an toàn cho t
n rồi." Anh vừa lái xe vừa không ngừng n
ầu, cảm ơn anh b
nói, giọng đầy xót x
là tia sáng duy nhất trong cu
hi gần đến bệnh viện lớn nhất thành phố, một
ng dàn hàng ngang, không ch
ia Hiển hạ cửa kín
gần, thái độ kiêu ngạo. "Xin lỗi, con đường này hôm
Lại là Sử
bừng. Anh định xuống xe để nói chuyện
h viện khác..."
thời gian để l
n đám vệ sĩ, anh nghiến răng, quay