Lệ Th
nh dường như vẫn còn văng vẳng tr
trùng xộc thẳng vào mũi, khiến tô
n giữa tỉnh và mê. Trong cơn mơ màng, tôi dường như nhì
ấy không phả
ng bếp nấu món canh cá mà tôi thích, sẽ kiên nhẫn sấy tóc cho tôi sau mỗi lần gội đầu
ạnh phúc biết bao. Tôi đã từng nghĩ rằng mình là người
Tôn Hoài La
học, mang theo một tờ giấy chẩn đ
a trở về, mọi t
ủa người phụ nữ khác. Anh không còn kiên nhẫn với tôi nữa, những cuộc trò chuyệ
cô ấy cần anh ở bên. Anh nói tôi là vợ
ng tin anh, cố gắng làm một
Lan lại không c
chỉ muốn mang cho anh một hộp cơm trưa. Cô ta thậm chí còn ngang nhiên đến nhà của chúng tôi, ngồi vào vị trí của tôi trên bàn ăn, và nói với tôi bằng
ịn. Tôi tự nhủ rằng cô ta là bệnh nhâ
g tôi. Tôi đã chuẩn bị một bàn đầy những món ăn mà anh
àng hôn đến nửa đêm, a
ện thoại luôn trong tình
i rằng Tôn Hoài Lan đột nhiên phát bệnh,
iếc bánh kem kỷ niệm, nước mắt hò
. Anh không một lời giải thích, c
trăm tỷ, em thíc
lạnh. Anh nghĩ rằng tiền có
ay, nhưng đúng lúc đó, tôi
i cùng của cuộc hôn nhân này.
đã trở về nhà sớm hơn, dành nhiều thời gian hơn cho tôi.
nghĩ rằng mọi
tôi
y gang. Tôn Hoài Lan lại bắt
ấy vui lây. Nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ta lạ
vì tôi có một gia đình trọn vẹn,
ấm ảnh bụng bầu của mình lên Zalo, kèm theo dòng trạng th
ảnh khắc hạnh phúc này,
vô tình này lại trở thành cái
ước nhỏ trên cổ tay, rồi khóc lóc nói với
của tôi, cảm thấy mình thật vô dụng, cảm
tôi, đã không một chút nghi ngờ
lấy điện thoại của tôi, và c
ầu tiên anh
gục trần gian mà
. Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, sau đó là
o?" Giọng Tôn Hoài Lan đầy lo lắng gi
cô ta tự chuốc lấy. Nếu không phải do cô
hư chị ấy xảy
g chết được đâu. Mục đích của chúng ta không phải là để cô ta chết, mà là để cô ta ký vào đơn ly hô
n? Từ bỏ quy
thực sự của họ. Họ muốn dùng cách này để ép tôi rời
ười l