Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Không có Mười Sáu Ngọt Ngào Chỉ Có Sự Phản Bội Đắng Cay
 Không có Mười Sáu Ngọt Ngào Chỉ Có Sự Phản Bội Đắng Cay

Không có Mười Sáu Ngọt Ngào Chỉ Có Sự Phản Bội Đắng Cay

5.0
10 Chương
Đọc ngay

Trong tiệc sinh nhật 21 tuổi, tôi là viên ngọc quý của Giản gia, được anh trai và vị hôn phu hết mực cưng chiều. Nhưng một món quà "bất ngờ" từ cô thực tập sinh Trần Đan Thư đã nổ tung, hủy hoại gương mặt và làm gãy chân tôi. Chỉ vì vài giọt nước mắt của cô ta, hai người đàn ông tôi yêu thương nhất đã quay lưng. Họ tước đoạt mọi thứ của tôi, gọi tôi là kẻ độc ác, rồi ném tôi vào ổ mại dâm bẩn thỉu nhất. Anh trai thậm chí còn ném tôi xuống ao sen tù đọng, mặc cho tôi chìm dần trong làn nước bẩn. Tôi không hiểu, tại sao họ lại tàn nhẫn đến vậy? Khi máu tươi từ vết thương hòa vào dòng nước, tôi đã buông lời nguyền rủa. Tôi sẽ không chết, tôi phải sống để bắt họ trả giá cho tất cả.

Mục lục

Chương 1

Trong tiệc sinh nhật 21 tuổi, tôi là viên ngọc quý của Giản gia, được anh trai và vị hôn phu hết mực cưng chiều.

Nhưng một món quà "bất ngờ" từ cô thực tập sinh Trần Đan Thư đã nổ tung, hủy hoại gương mặt và làm gãy chân tôi.

Chỉ vì vài giọt nước mắt của cô ta, hai người đàn ông tôi yêu thương nhất đã quay lưng.

Họ tước đoạt mọi thứ của tôi, gọi tôi là kẻ độc ác, rồi ném tôi vào ổ mại dâm bẩn thỉu nhất.

Anh trai thậm chí còn ném tôi xuống ao sen tù đọng, mặc cho tôi chìm dần trong làn nước bẩn.

Tôi không hiểu, tại sao họ lại tàn nhẫn đến vậy?

Khi máu tươi từ vết thương hòa vào dòng nước, tôi đã buông lời nguyền rủa. Tôi sẽ không chết, tôi phải sống để bắt họ trả giá cho tất cả.

Chương 1

Vân Huy POV:

Tôi biết cuộc hôn nhân của mình đã chấm dứt giống như cách cả thế giới biết: qua một thông báo tin tức.

Đèn chùm pha lê khổng lồ trong đại sảnh khách sạn Giản Thị rực rỡ như một dải ngân hà thu nhỏ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên trăm ly sâm panh, trên những bộ váy dạ hội lộng lẫy và những nụ cười xã giao hoàn hảo.

Hôm nay là tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của tôi, một buổi lễ trưởng thành được cả giới thượng lưu Sài Gòn dõi theo.

Anh trai tôi, Giản Trường Tùng, CEO của tập đoàn Giản Thị, đang đứng trên sân khấu, phong thái đĩnh đạc. Anh nâng ly.

"Cảm ơn mọi người đã đến chung vui với em gái tôi, Vân Huy. Em ấy là viên ngọc quý giá nhất của nhà họ Giản."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi mỉm cười, nụ cười đã được luyện tập hàng ngàn lần, hoàn hảo và duyên dáng. Bên cạnh tôi, vị hôn phu của tôi, Đương Long Tuấn, khẽ siết chặt tay tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, một sự trấn an quen thuộc.

Mọi thứ đều đúng như quỹ đạo của nó.

Đúng lúc đó, một giọng nói lanh lảnh, có phần không phù hợp với không khí trang trọng, vang lên từ phía cửa.

"Chị Vân Huy! Em có một món quà đặc biệt cho chị!"

Mọi người quay lại. Một cô gái trẻ trong bộ đồng phục thực tập sinh của khách sạn đang đứng đó, tay cầm một thứ trông giống như một chiếc máy bay không người lái tự chế vụng về, được quấn quanh bằng những dây pháo hoa nhỏ.

Đó là Trần Đan Thư, một thực tập sinh mới trong bộ phận marketing của tập đoàn. Tôi đã gặp cô ta vài lần. Một cô gái có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng, nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự thông minh và tham vọng không hề che giấu.

Tuấn cau mày. "Bảo an đâu?"

Tôi lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng làm lớn chuyện. "Chắc em ấy chỉ có ý tốt thôi."

Đan Thư chạy về phía chúng tôi, nụ cười rạng rỡ. "Đây là 'pháo hoa cầu vồng hạnh phúc' em tự làm đó! Em muốn chị là người hạnh phúc nhất đêm nay!"

Cô ta bấm một nút trên bộ điều khiển.

Chiếc máy bay không người lái kêu lên một tiếng rè rè chói tai, lảo đảo bay lên không trung, rồi đột nhiên, nó mất kiểm soát.

Nó lao thẳng về phía tôi.

Tôi không kịp phản ứng. Chỉ nghe một tiếng "BÙM" kinh thiên động địa.

Một luồng nhiệt nóng rực ập vào mặt tôi. Cảm giác đau đớn khủng khiếp như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ đâm vào da thịt. Máu. Tôi cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống, che mờ tầm nhìn của mình. Chân trái của tôi cũng mất đi cảm giác, chỉ còn lại sự đau buốt tột cùng.

Tiếng la hét vang lên xung quanh.

Tôi ngã xuống.

Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi mất đi ý thức là khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Đan Thư và ánh mắt giận dữ cực độ của Long Tuấn. Anh gầm lên, một âm thanh không giống con người.

"Bắt lấy cô ta! Đừng để cô ta chạy thoát!"

Sau đó, tất cả chìm vào bóng tối.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong phòng bệnh VIP của bệnh viện quốc tế. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Nửa khuôn mặt và chân trái của tôi được quấn băng trắng xóa. Cơn đau âm ỉ nhưng dữ dội, như một dòng dung nham chảy dưới lớp da.

Long Tuấn đang ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay tôi. Đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy vẻ mệt mỏi và tự trách.

"Huy à, anh xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh."

Tôi cố gắng nói, nhưng cổ họng khô rát. "Đan... Thư..."

"Anh đã cho người xử lý rồi," anh nói, giọng lạnh như băng. "Cô ta sẽ phải trả giá."

Anh cúi xuống, dịu dàng lau mồ hôi trên trán tôi. "Nghỉ ngơi đi. Anh ở đây với em. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tôi tin anh. Tôi luôn tin anh. Anh là Long Tuấn, là thanh mai trúc mã, là vị hôn phu sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.

Tôi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ mê mệt vì thuốc giảm đau.

Và rồi, một thứ kỳ lạ bắt đầu.

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện những dòng chữ, những đoạn văn, chạy qua như một bộ phim. Chúng không phải suy nghĩ của tôi. Chúng lạnh lẽo, khách quan, như một bản tường thuật.

Tôi giật mình, cố gắng mở mắt. Chuyện gì thế này? Ảo giác sao?

Những dòng chữ lại hiện lên, không thể ngăn cản.

Không. Không thể nào.

Tôi bắt đầu run rẩy. Đây là cái quái gì vậy? Một cơn ác mộng?

Tôi nhìn Long Tuấn. Anh vẫn đang nắm tay tôi, ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng.

"Huy? Em sao vậy? Gặp ác mộng à?"

"Tuấn..." Tôi níu lấy tay anh, như người chết đuối vớ được cọc. "Anh... anh sẽ không bao giờ rời xa em, đúng không?"

Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp như nắng. "Ngốc ạ. Anh sẽ ở bên em mãi mãi. Anh đã nói với bảo an rồi, Trần Đan Thư sẽ bị giam cho đến khi em nguôi giận. Không ai có thể làm tổn thương em được nữa."

Lời nói của anh như một liều thuốc an thần.

Tôi tự nhủ, đó chỉ là ảo giác do thuốc gây ra. Chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ.

Nhưng rồi, những dòng chữ chết tiệt đó lại hiện lên.

Cái gì?

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Không thở được.

Đúng lúc đó, điện thoại của Long Tuấn đổ chuông. Anh liếc nhìn màn hình, vẻ mặt thoáng thay đổi. Anh đứng dậy, đi ra góc phòng nghe máy.

"Sao cơ? Dị ứng nghiêm trọng? Đang cấp cứu?"

Giọng anh đầy hoảng hốt, một sự hoảng hốt mà tôi chưa từng thấy ở anh.

"Bệnh viện nào? Tôi đến ngay!"

Anh cúp máy, vội vã khoác áo vest.

"Huy, anh có việc gấp phải đi. Em nghỉ ngơi đi nhé."

Anh thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Anh đi đâu?"

"Công ty có chút chuyện..."

"Là vì cô ta, đúng không?" Tôi hỏi, giọng run rẩy. "Trần Đan Thư?"

Cơ thể anh cứng lại. Anh không trả lời. Sự im lặng đó còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời nói nào.

Anh quay người bước đi.

"Đừng đi!" Tôi gào lên, cố gắng ngồi dậy. Vết thương trên chân tôi đau nhói, nhưng không thể so sánh với nỗi đau trong lồng ngực. Tôi vươn tay, tóm lấy vạt áo anh. "Tuấn, đừng bỏ em lại một mình."

Anh gỡ tay tôi ra. Dứt khoát và lạnh lùng.

"Em nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ lung tung."

Anh bước ra khỏi cửa, không một lần ngoảnh lại.

Cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại, nhốt tôi trong sự im lặng chết chóc.

Ngoài cửa sổ, cơn giông mùa hạ bất chợt ập đến. Sấm sét rạch ngang bầu trời, mưa như trút nước đập vào cửa kính.

Tôi nằm đó, một mình trong căn phòng bệnh trắng toát, lạnh lẽo.

Những dòng chữ lại hiện lên, lần này mang theo sự chế nhạo trần trụi.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   Hôm trước14:41
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY