viên ngọc quý của Giản gia, được anh
c tập sinh Trần Đan Thư đã nổ tung, h
cô ta, hai người đàn ông tôi
gọi tôi là kẻ độc ác, rồi ném
xuống ao sen tù đọng, mặc cho
tại sao họ lại t
tôi đã buông lời nguyền rủa. Tôi sẽ không ch
ươ
Huy
chấm dứt giống như cách cả thế gi
ột dải ngân hà thu nhỏ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên trăm ly sâm p
ơi mốt của tôi, một buổi lễ trưởng thành
tập đoàn Giản Thị, đang đứng trên sân
ới em gái tôi, Vân Huy. Em ấy là viên
ần, hoàn hảo và duyên dáng. Bên cạnh tôi, vị hôn phu của tôi, Đương Long Tuấn, khẽ
đúng như quỹ
, có phần không phù hợp với không kh
có một món quà đ
ách sạn đang đứng đó, tay cầm một thứ trông giống như một chiếc máy bay kh
oàn. Tôi đã gặp cô ta vài lần. Một cô gái có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng,
mày. "Bả
h đừng làm lớn chuyện. "Ch
"Đây là 'pháo hoa cầu vồng hạnh phúc' em tự làm
t nút trên b
tiếng rè rè chói tai, lảo đảo bay lên kh
hẳng về
Chỉ nghe một tiếng "B
y tinh vỡ đâm vào da thịt. Máu. Tôi cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống, che mờ
t vang lên
ngã
ặt trắng bệch vì sợ hãi của Đan Thư và ánh mắt giận dữ cực độ
a! Đừng để cô
cả chìm và
phòng bệnh VIP của bệnh viện quốc t
ấn băng trắng xóa. Cơn đau âm ỉ nhưng dữ d
g, nắm chặt tay tôi. Đôi mắt anh đ
n lỗi. Tất cả l
ưng cổ họng khô rát
" anh nói, giọng lạnh như bă
rên trán tôi. "Nghỉ ngơi đi. Anh ở
Long Tuấn, là thanh mai trúc mã, là
ìm vào giấc ngủ mê m
t thứ kỳ l
n văn, chạy qua như một bộ phim. Chúng không phải suy nghĩ
ng mở mắt. Chuyện gì
ại hiện lên, khô
Không t
Đây là cái quái gì
n đang nắm tay tôi, ánh mắ
ao vậy? Gặp
ời chết đuối vớ được cọc. "Anh... anh s
m mãi mãi. Anh đã nói với bảo an rồi, Trần Đan Thư sẽ bị giam cho
h như một liều
giác do thuốc gây ra. Chỉ
dòng chữ chết tiệ
i
t bàn tay vô hình bóp
ng. Anh liếc nhìn màn hình, vẻ mặt thoáng tha
g nghiêm trọng?
, một sự hoảng hốt mà t
n nào? Tôi
, vội vã kh
gấp phải đi. Em n
ông dám nhìn th
khí lạnh chạy dọc sốn
có chút
ng?" Tôi hỏi, giọng ru
trả lời. Sự im lặng đó còn tà
y người
ôi đau nhói, nhưng không thể so sánh với nỗi đau trong lồng ngực.
ra. Dứt khoát
đi. Đừng suy ng
i cửa, không mộ
g sầm lại, nhốt tôi tro
ợt ập đến. Sấm sét rạch ngang bầu trờ
trong căn phòng bệnh
lên, lần này mang theo