Huy
i buổi tiệ
ior được đặt làm riêng, đính hàng ng
chiếc vương miện kim cương, nói rằ
t dây chuyền là một viên ngọc trai đen quý hiếm. A
vài tiếng trước, còn là
giống như một
thực tập sinh rẻ tiền, không vừa vặn, xuất hi
mang đến cho
là một "
i, làm gãy chân tôi và biến buổi lễ trưởng
iện thoại tối đen cho thấy một con quái vật với nửa khuôn mặt quấn
t cháo cho tôi, đọc sách cho tôi nghe. Anh ra lệnh cấm tất cả mọi người tr
ờng thành vữn
ưa giông đó, anh
làm vết thương của tôi thêm đau nhói. Vết bỏng trên mặt bắt
o, thay bình tru
cô cần gì n
ấy đâu rồi?" tôi h
ó xử. "Anh Đương...
lại nhảy múa
người như đông lại.
ổng thống ở tần
. Đó là phòng bệnh mà an
ng và chỉnh hình, đâu rồi? Sao mấ
u đi chăm sóc cho một bệnh
trọng
ủa nhà họ Giản. Ai có thể quan tr
ời đã quá
một mình với sự thật tàn
tấy, đỏ ửng, có dấu hiệu nhiễm trùng. Không có thuốc t
ể làm sạch vết thương. Cơn đau khiến tôi suý
tin. Tôi phải t
Đỡ tôi... đỡ tôi đến phò
đi được đâu, vết thư
đỡ tôi đi!"
tôi, một người tàn phế, lê từng
g thống không đóng chặt
n đau đớn hơn cả
i đầu lên đùi anh. Anh đang dịu dàng thoa thuốc lên cánh tay
hông?" Đan Thư nói, giọng nức nở. "Em thực sự
a. "Không phải lỗi của em. Là do cô ấy quá yế
ưởng cô ta. Anh gọi
i ra, loại thuốc trị sẹo đắt tiền nhất mà anh trai
ôi lên vết xướ
"Nhưng mà... em đói bụng quá. Em muố
phục vụ khách đặ
lập tức, không một chút do
thoại ra, quay l
thấm qua lớp băng, nhỏ giọt xu
cảm thấy đau đ
đã vỡ nát thà
từng đút cho tô
từng nói sẽ bảo
đều là
i tôi tin tưởng vô điều kiện, đã vứt bỏ tôi kh
mất t