Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Ngày anh ấy xin thận của tôi
Ngày anh ấy xin thận của tôi

Ngày anh ấy xin thận của tôi

5.0
18 Chương
Đọc ngay

Tôi đã từng yêu Thạch Phi Hải hơn cả mạng sống của mình, một tình yêu câm lặng và tội lỗi kéo dài suốt tám năm thanh xuân. Tôi đã trao cho anh một phần lá gan, và cũng sẵn sàng trao cho anh tất cả. Để rồi, ở kiếp trước, thứ tôi nhận lại là sự sỉ nhục công khai, sự tra tấn đến thân tàn ma dại và một nhát dao kết liễu cuộc đời từ chính tay người đàn ông tôi gọi là "chú". Anh ta làm tất cả những điều đó, chỉ vì tôi đã từ chối hiến thận cho người con gái anh ta yêu đến điên cuồng, Huỳnh Kiều Minh. "Đây là cái giá mày phải trả vì đã hại chết Kiều Minh." Đó là lời cuối cùng anh ta nói khi lưỡi dao lạnh buốt găm vào tim tôi. Và giờ đây, ông trời đã cho tôi một cơ hội. Sống lại đúng vào ngày anh ta ép tôi hiến thận, tôi nhìn người đàn ông đã hủy hoại cả hai kiếp của mình, cất giọng bình thản đến lạ. "Được, tôi đồng ý hiến thận." "Nhưng tôi có một điều kiện."

Mục lục

Chương 1

Tôi đã từng yêu Thạch Phi Hải hơn cả mạng sống của mình, một tình yêu câm lặng và tội lỗi kéo dài suốt tám năm thanh xuân. Tôi đã trao cho anh một phần lá gan, và cũng sẵn sàng trao cho anh tất cả.

Để rồi, ở kiếp trước, thứ tôi nhận lại là sự sỉ nhục công khai, sự tra tấn đến thân tàn ma dại và một nhát dao kết liễu cuộc đời từ chính tay người đàn ông tôi gọi là "chú".

Anh ta làm tất cả những điều đó, chỉ vì tôi đã từ chối hiến thận cho người con gái anh ta yêu đến điên cuồng, Huỳnh Kiều Minh.

"Đây là cái giá mày phải trả vì đã hại chết Kiều Minh."

Đó là lời cuối cùng anh ta nói khi lưỡi dao lạnh buốt găm vào tim tôi.

Và giờ đây, ông trời đã cho tôi một cơ hội.

Sống lại đúng vào ngày anh ta ép tôi hiến thận, tôi nhìn người đàn ông đã hủy hoại cả hai kiếp của mình, cất giọng bình thản đến lạ.

"Được, tôi đồng ý hiến thận."

"Nhưng tôi có một điều kiện."

Chương 1

KHANG KHUÊ CHI POV:

Tôi đã từng yêu Thạch Phi Hải hơn cả mạng sống của mình, một tình yêu câm lặng và tội lỗi kéo dài suốt tám năm thanh xuân. Tôi đã trao cho anh một phần lá gan, và cũng sẵn sàng trao cho anh tất cả những gì tôi có.

Để rồi, ở kiếp trước, thứ tôi nhận lại là sự sỉ nhục công khai, sự tra tấn đến thân tàn ma dại và một nhát dao kết liễu cuộc đời từ chính tay người đàn ông tôi gọi là "chú".

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, đánh thức tôi khỏi cơn mê man. Đầu tôi đau như búa bổ, ký ức về kiếp trước như một cuốn phim kinh dị quay chậm, mỗi một cảnh đều là máu và nước mắt.

Tôi run rẩy đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng bệnh trắng toát, và người đàn ông với dáng vẻ cao lớn, gương mặt lạnh lùng như tạc tượng đang đứng bên cửa sổ.

Thạch Phi Hải.

Anh ta quay lại, đôi mắt sâu thẳm không một gợn sóng nhìn tôi, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang một sự áp đặt không thể chối từ.

"Khuê Chi, Kiều Minh bị suy thận giai đoạn cuối. Em là người duy nhất có tủy tương thích."

Câu nói này, giống hệt như trong ký ức của tôi.

Ngày này của kiếp trước, tôi đã sống lại.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Huỳnh Kiều Minh, người con gái mà Thạch Phi Hải yêu đến điên cuồng, người mà anh ta coi như ánh trăng sáng trên trời, còn tôi chỉ là một hạt bụi bẩn thỉu dưới chân anh ta.

Năm tôi mười tuổi, cha mẹ tôi qua đời trong một tai nạn. Thạch Phi Hải, bạn thân của cha tôi, đã nhận nuôi tôi. Anh hơn tôi mười hai tuổi. Anh cho tôi một mái nhà, cho tôi cuộc sống đủ đầy, và cũng chính anh đã gieo vào lòng tôi một thứ tình cảm không nên có.

Lớn lên dưới sự bảo bọc của anh, tôi đã yêu thầm người "chú" này.

Năm mười tám tuổi, anh gặp tai nạn nguy kịch, tôi đã không do dự hiến một phần gan của mình để cứu anh. Trong cơn mê man sau phẫu thuật, tôi đã lén hôn anh.

Nụ hôn đó đã bị anh phát hiện.

Kể từ đó, ánh mắt anh nhìn tôi chỉ còn lại sự xa lánh và ghê tởm. Mọi sự dịu dàng trước đây đều biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Rồi Huỳnh Kiều Minh xuất hiện. Cô ta là một người mẫu nổi tiếng, xinh đẹp và thanh cao, là nữ thần trong mộng của biết bao người, và cũng là người trong lòng của Thạch Phi Hải.

Anh ta say đắm cô ta, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ta.

Kể cả việc ép tôi hiến thận.

Ở kiếp trước, tôi đã từ chối. Tôi không thể chấp nhận việc dùng thân thể của mình để cứu sống tình địch. Sự ích kỷ đó đã khiến Huỳnh Kiều Minh qua đời.

Và đó là khởi đầu cho địa ngục của tôi.

Thạch Phi Hải đã không giết tôi ngay lập tức. Anh ta muốn tôi sống không bằng chết.

Anh ta công khai tất cả những tin nhắn, những dòng nhật ký tôi viết cho anh ta. Tình yêu thầm kín của tôi bị phơi bày trước toàn thế giới, trở thành trò cười cho thiên hạ. Họ gọi tôi là kẻ biến thái, là đứa con nuôi bệnh hoạn có khao khát loạn luân với người giám hộ.

Tôi bị đuổi học. Tôi đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, chửi rủa.

Anh ta thuê người làm nhục tôi, quay video và gửi cho tôi xem. Mỗi ngày của tôi đều là ác mộng.

Cuối cùng, vào một đêm mưa tầm tã, anh ta tự tay kết liễu tôi. Lưỡi dao lạnh buốt găm vào tim tôi, nhưng nỗi đau thể xác không thể nào sánh bằng nỗi đau trong lòng.

Trước khi chết, tôi vẫn còn nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh ta.

"Khang Khuê Chi, đây là cái giá mày phải trả vì đã hại chết Kiều Minh."

Nước mắt tôi lăn dài, hòa cùng với máu. Tôi đã nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ yêu anh ta nữa.

Và ông trời đã cho tôi một cơ hội.

Tôi nhìn Thạch Phi Hải, người đàn ông đã hủy hoại cả hai kiếp của tôi. Gương mặt anh ta vẫn đẹp trai đến nao lòng, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ còn là sự đáng sợ.

"Chỉ cần em đồng ý, em muốn gì anh cũng cho." Giọng anh ta vẫn đều đều, như thể đây chỉ là một cuộc giao dịch.

Tôi nhớ lại kiếp trước, tôi đã gào khóc, đã cầu xin anh ta đừng tàn nhẫn như vậy. Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy một sự bình yên đến lạ.

Sự bình yên của một người đã chết đi sống lại.

Những ký ức đau đớn đó, sự tra tấn đó, cái chết đó... đã đủ để tôi hoàn toàn tỉnh ngộ. Yêu Thạch Phi Hải là con đường dẫn đến địa ngục, tôi sẽ không đi vào vết xe đổ đó một lần nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói.

"Được, tôi đồng ý hiến thận."

Thạch Phi Hải rõ ràng đã sững sờ. Anh ta có lẽ đã chuẩn bị sẵn một tràng những lời lẽ để thuyết phục, thậm chí là đe dọa tôi. Sự đồng ý nhanh chóng của tôi nằm ngoài dự liệu của anh ta.

"Em…"

"Nhưng tôi có một điều kiện." Tôi ngắt lời anh ta, nhìn thẳng vào đôi mắt đang dao động của anh.

Anh ta nhíu mày, sự lạnh lùng nhanh chóng quay trở lại. "Nói đi."

"Sau khi phẫu thuật xong, tôi muốn cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Thạch. Từ nay về sau, tôi và anh, ân oán đoạn tuyệt, không còn bất kỳ liên quan nào nữa."

Lần này, sự kinh ngạc trên mặt Thạch Phi Hải không thể che giấu được nữa. Anh ta nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ.

"Em nói gì cơ?"

"Anh nghe không rõ sao?" Tôi cười nhạt, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. "Tôi nói, tôi sẽ dùng một quả thận này để trả lại hết công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Thạch trong tám năm qua. Kể từ khi tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi, Khang Khuê Chi, sẽ không còn là con gái nuôi của nhà họ Thạch nữa. Chúng ta sẽ là người dưng."

Anh ta im lặng, đôi mắt sắc bén như dao quét qua mặt tôi, dường như muốn nhìn thấu tâm can tôi.

"Em lại giở trò gì nữa đây? Muốn dùng cách này để lạt mềm buộc chặt? Khang Khuê Chi, tôi nói cho em biết, người tôi yêu là Kiều Minh, cả đời này cũng chỉ có cô ấy. Em đừng tốn công vô ích."

Những lời nói như dao đâm vào tim, nhưng lần này, tôi không còn cảm thấy đau nữa. Trái tim tôi đã chết từ kiếp trước rồi.

"Chú Thạch, chú yên tâm." Tôi cố tình gọi anh ta bằng cái danh xưng mà anh ta ghét nhất khi nghe từ miệng tôi. "Tôi biết chú chỉ yêu cô Huỳnh. Tôi cũng không còn ảo tưởng nữa. Tôi chỉ muốn một cuộc sống tự do, không còn liên quan gì đến các người."

Tôi thấy anh ta khựng lại một chút khi nghe tôi gọi "chú Thạch". Đã rất lâu rồi tôi không gọi anh ta như vậy. Kể từ khi tôi nhận ra tình cảm của mình, tôi chỉ gọi anh ta là "Phi Hải".

Anh ta có lẽ cảm thấy có gì đó khác lạ, nhưng lại không thể nói ra được.

"Chỉ cần em cứu Kiều Minh, anh đồng ý." Cuối cùng, anh ta nói, sự sống của Huỳnh Kiều Minh quan trọng hơn tất cả.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh bật mở. Huỳnh Kiều Minh với bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không che được vẻ xinh đẹp, yếu ớt dựa vào khung cửa.

"Anh Hải… Em nghe nói… Khuê Chi đồng ý rồi sao?"

Thạch Phi Hải vội vàng chạy tới đỡ lấy cô ta, ánh mắt đầy vẻ yêu thương và xót xa. "Sao em lại ra đây? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi."

"Em lo cho anh…" Huỳnh Kiều Minh nói, ánh mắt lại liếc về phía tôi, đầy vẻ dò xét và thù địch. "Khuê Chi, em thật sự đồng ý sao? Em… có điều kiện gì không?"

Trong mắt cô ta, tôi là một kẻ đầy mưu mô, luôn tìm cách phá hoại tình cảm của họ.

Thạch Phi Hải vui vẻ nói với cô ta: "Kiều Minh, em yên tâm, Khuê Chi đã đồng ý rồi. Em sẽ không sao đâu."

Nụ cười trên mặt Huỳnh Kiều Minh cứng lại. Cô ta đột nhiên đẩy Thạch Phi Hải ra, lao về phía tôi như một con thú bị thương.

"Cô đã ra điều kiện gì với anh ấy? Hả? Có phải cô lại muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi gì để chia rẽ chúng tôi không?"

Cô ta túm lấy cổ áo tôi, móng tay sắc nhọn bấm sâu vào da thịt.

"Huỳnh Kiều Minh, cô điên rồi à!" Tôi hét lên, cố gắng đẩy cô ta ra.

"Kiều Minh, em bình tĩnh lại!" Thạch Phi Hải vội vàng kéo cô ta lại, ôm chặt vào lòng. "Đừng kích động, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

Huỳnh Kiều Minh khóc nức nở trong lòng anh ta, đáng thương như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. "Anh Hải, em sợ lắm. Cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu. Hay là… em không cần quả thận này nữa. Em không muốn anh phải khó xử. Em chết đi là được rồi…"

"Nói bậy!" Thạch Phi Hải gầm lên, giọng đầy đau đớn. "Anh không cho phép em nói những lời như vậy! Anh yêu em, anh sẽ cưới em. Không ai có thể chia rẽ chúng ta."

Anh ta ôm cô ta, dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, hứa hẹn về một tương lai tươi đẹp.

Tôi đứng đó, như một người thừa, một khán giả bất đắc dĩ xem màn kịch tình yêu sâu đậm của họ. Lòng tôi lạnh như băng.

Thật nực cười.

Tôi lặng lẽ quay người, đi ra khỏi phòng bệnh.

Phía sau, tôi vẫn còn nghe thấy giọng nói của Thạch Phi Hải, dịu dàng đến tan chảy.

"Kiều Minh, ngoan, đừng khóc. Chỉ cần em sống, tính mạng của người khác có quan trọng gì đâu."

Bước chân tôi khựng lại.

Tính mạng của người khác có quan trọng gì đâu.

Đúng vậy, trong mắt anh ta, tính mạng của tôi chưa bao giờ quan trọng.

Tôi siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào da thịt đau nhói, nhưng nó giúp tôi tỉnh táo. Tôi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.

"Cô ơi, chương trình Mùa Hè Xanh… em quyết định tham gia."

Đầu dây bên kia là cô giáo hướng dẫn của tôi. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên. "Khuê Chi? Em suy nghĩ kỹ chưa? Chú của em…"

"Đây là quyết định của em." Tôi ngắt lời cô. "Không liên quan đến bất kỳ ai khác."

Sau khi cúp máy, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

Thạch Phi Hải, Huỳnh Kiều Minh, vĩnh biệt.

Cuộc đời này, tôi sẽ sống vì chính mình.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 18   Hôm trước11:33
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY