KHUÊ C
hang, để lại Thạch Phi Hải và Hu
vẫn đứng ngâ
ú Th
cây búa tạ nện và
ã không còn gọi anh ta như vậy nữa. Nó luôn gọi thẳng tên anh, "Phi Hải" ,
Giọng điệu xa cách và lạnh lùng, như thể
sự bực bội không tên
ta, giọng nũng nịu. "Chỉ là một cái hộp nhạc cũ thôi mà,
gười con gái yếu đuối trong lòng mình, sự bực b
h ta thở dài, lần đầu tiên lên tiếng bênh vự
đi tia ghen tị lóe lên trong mắt. "Vâng ạ, em biết rồi. C
, giọng mềm mại. "Anh Hải, sau khi
cưng chiều vuốt tóc cô ta. "Mọi t
ta, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng về
huẩn bị cho chuyến đi. Tôi gần như không ở nhà, c
u dọn dẹp sạch sẽ. Cuối cùng, chỉ còn lại
g ra ban công
con chữ chứa đựng tình yêu c
ối cùng cũng chỉ còn
NG LÀM
sau. Thạch Phi Hải không biết đã đứng đ
ếp tục thả lá thư cu
a cháy hết từ tay tôi. Đó là một góc của lá th
như muốn bóp nát nó. "Em lại muốn giở trò gì? Cố tình đốt thư để tôi
gắng giãy ra k
có." Giọng
lại đốt?" Anh t
ầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta. "
c giận. "Được, được lắm, Kh
lùi lại một bước, nhìn
ược tổ chức vào ngày mười lăm tháng
ăm thá
ến gan cho anh ta
đó để làm đám cưới, như m
g tôi vẫn cố gắng gượng
xa rồi. Đám cưới của anh ta,
hông hề dịu đi. Anh ta dường như đang cố gắng tìm kiếm một chút đau
ự bình tĩnh
ười, định t
ại." An
ớc, không q
, cô ấy muốn mọi thứ phải thật hoàn hả
iểu anh ta
đó nói ra một câu còn tàn nhẫn hơn c
ó, em đứng r