Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Anh ngã xuống khi thâm tình
Anh ngã xuống khi thâm tình

Anh ngã xuống khi thâm tình

5.0
18 Chương
149 Duyệt
Đọc ngay

"Đêm kết hôn, Tô Khanh bị mẹ kế hãm hại gả cho Lục đại thiếu bị tàn tật hủy hoại dung nhan, sau khi bỏ trốn lại ma sai quỷ ám hẹn hò với vị hôn phu của mình. Lục đại thiếu lấy thân phận trai nghèo cưng chiều bạn gái.. Cho đến ngày Tô Khanh phát hiện bí mật của bạn trai. Tô Khanh hừ lạnh: "Chàng trai nghèo mà có nghìn tỷ trong người?" Lục đại thiếu: "..." Tô Khanh nghiến răng: "Không phải chân què sao? Tôi thấy anh nhảy nhót vui vẻ mà." Lục đại thiếu: "..." Tô Khanh tức giận: "Không phải bị hủy dung nhan không sống lâu được sao?" Lục đại thiếu: "Vợ ơi, tất cả đều là hiểu lầm, đừng để ảnh hưởng đến con." Tô Khanh phát điên: "Lục Dung Uyên" Lục đại thiếu vội vã quỳ lên ván vò áo dưới đất."

Mục lục

Bab 1 Mẹ kế hãm hại

Màn đêm buông xuống.

Tối nay nhà họ Tô song hỷ lâm môn, một ngày gả hai cô con gái.

Tô Khanh mặc váy cưới ngồi trước gương, trang điểm tinh xảo, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Hôm nay là ngày cô và Sở Thiên Dật kết hôn.

Một năm yêu nhau, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

"Chị à, chị đúng là may mắn, sắp được gả vào nhà họ Sở, nhà giàu bậc nhất Đế Kinh, trở thành Sở phu nhân."

Tô Tuyết cũng mặc chiếc váy cưới tương tự, vừa bước vào vừa châm chọc.

Tô Tuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Khanh, đáy mắt xẹt qua một tia ghen tị, hận không thể rạch nát khuôn mặt xinh đẹp đó.

Sắc mặt Tô Khanh lạnh đi mấy phần: "Chị cũng phải chúc mừng em gái, sắp trở thành người vợ thứ tư của Lục Dung Uyên. À phải rồi, chị nghe nói không lâu trước đây Lục đại thiếu này mới bị tai nạn xe hơi huỷ hoại dung nhan, chân cũng bị què, sống không được mấy năm nữa, em gả qua đó e là phải sống như góa phụ rồi."

"Tô Khanh, chị!"

Tô Tuyết tức đến tái mặt, vừa nghĩ đến việc Tô Khanh sắp gả vào nhà họ Sở, còn cô ta lại phải gả cho một kẻ đoản mệnh sắp chết, sắc mặt càng thêm độc ác.

"Tô Khanh, đừng nói quá sớm, vị trí Sở phu nhân của chị có giữ vững được hay không còn chưa biết chừng."

"Tiểu Tuyết, Tiểu Khanh, hai chị em đều ở đây à!" Tần Tố Cầm bưng hai ly cà phê cười tươi bước vào: "Hai con uống chút cà phê cho tỉnh táo, xe của chú rể vẫn còn đang trên đường."

Nụ cười giả tạo trên mặt mẹ kế khiến Tô Khanh chau mày, chung sống mười mấy năm, làm sao cô lại không biết con người Tần Tố Cầm được chứ?

Vừa nghĩ đến việc sắp rời khỏi ngôi nhà này, không cần phải nhìn cái bộ mặt của mẹ con Tần Tố Cầm nữa, cô bèn do dự nhận lấy.

"Cảm ơn dì Tấn." Tô Khanh chỉ uống một ngụm nhỏ.

"Con bé này, khách sáo gì chứ." Tần Tố Cầm nhìn Tô Khanh uống xong, thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt xẹt qua một tia cười đắc ý: "Tuy con không phải con ruột của dì, nhưng dì cũng coi con như con ruột, con sắp xuất giá rồi, dì còn thấy rất lưu luyến."

Tần Tố Cầm nói rồi khóe mắt bắt đầu đỏ hoe.

Trong lòng Tô Khanh cười lạnh, quả không hổ danh là người từng đoạt giải Ảnh hậu, diễn xuất thật đỉnh cao.

Năm tám tuổi, mẹ cô qua đời chưa đầy một tháng, bố đã đưa Tần Tố Cầm và Tô Tuyết, nhỏ hơn Tô Khanh một tháng vào nhà.

Lúc đó cô mới biết, bố đã phản bội mẹ từ lâu.

"Phu nhân, người nhà họ Sở đã đến rồi. " Người giúp việc đứng ở cửa nhắc nhở.

"Được, biết rồi." Tần Tố Cầm cười nói.

Tần Tố Cầm liếc mắt ra hiệu cho người giúp việc, dặn dò: "Thím Lương, thím dẫn đại tiểu thư lên xe cưới nhà họ Sở."

Tô Khanh đứng dậy, đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, tầm nhìn mờ đi, chỉ có thể để người giúp việc dắt đi.

Trước cửa nhà họ Tô có một chiếc xe màu đen đang đậu, thím Lương đưa Tô Khanh lên thẳng xe cưới.

Tần Tố Cầm đứng trên ban công nhìn chiếc xe khởi động rồi chạy đi xa dần, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

"Mẹ, không có vấn đề gì chứ? Lỡ giữa đường Tô Khanh phát hiện ra thì sao?" Tô Tuyết có chút lo lắng.

"Con yên tâm, mẹ đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, nó chỉ có thể ngoan ngoãn thay con gả vào nhà họ Lục thôi."

Thì ra, chiếc xe ban nãy Tô Khanh ngồi lên là xe của nhà họ Lục, không phải của nhà họ Sở.

Tô Tuyết lo lắng: "Thế còn Thiên Dật, tối nay con phải lừa dối thế nào đây?"

Tần Tố Cầm thận trọng dặn dò Tô Tuyết: "Chỉ cần qua đêm nay, nhà họ Sở có muốn quỵt nợ cũng không thể được. Nhớ kỹ, đừng để nó nhìn thấy mặt con."

"Vâng, con nhớ rồi." Vẻ mặt Tô Tuyết đầy vẻ ghen ghét: "Mẹ ơi, con muốn Tô Khanh sống không bằng chết, cô ta phải nếm được kết cục của việc giành đàn ông với con."

Tần Tố Cầm cười lạnh một tiếng: "Tô Khanh có sống được qua đêm nay hay không còn chưa biết chừng. Con biết mấy bà vợ trước của Lục Dung Uyên có kết cục thế nào không? Đều mất tích một cách bí ẩn."

...

Tô Khanh ngồi ở ghế sau xe, đầu rất choáng, người rất nóng, má cũng nóng bừng.

Cô nhớ lại ly cà phê Tần Tố Cầm đưa cho mình, thầm nghĩ không ổn.

Cô vẫn mắc bẫy của Tần Tố Cầm mất rồi.

Ly cà phê đó có vấn đề.

Tô Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy rõ không phải đường đến nhà họ Sở, lập tức hoảng hốt.

"Dừng xe, mau dừng xe!" Tô Khanh vội vàng hét lên: "Anh là ai, định đưa tôi đi đâu?"

Tài xế không hiểu gì: "Cô Tô, tôi là người nhà họ Lục phái đến đón dâu mà, đây là đường đến nhà họ Lục."

"Nhà họ Lục?"

Tô Khanh vỡ lẽ, cô đã hiểu ra.

Cô không ngờ rằng, Tấn Tố Cầm lại dùng kế tráo rồng đổi phượng.

"Mau dừng xe, tôi là người sắp gả vào nhà họ Sở, nhầm rồi."

Cô không muốn gả vào nhà họ Lục, không thể để mẹ con Tần Tố Cầm đạt được ý đồ.

Cô cảm thấy cơ thể càng khó chịu hơn, Tần Tố Cầm không chỉ muốn đẩy cô vào hố lửa, mà còn muốn hủy hoại cô hoàn toàn.

"Dừng xe." Tô Khanh cố gắng kiềm chế, khẽ gào lên một tiếng.

"Cô Tô, sắp đến rồi... Cô Tô, cô làm gì vậy."

Tài xế kinh hãi, Tô Khanh trực tiếp mở cửa xe và nhảy ra ngoài.

Tô Khanh lăn vài vòng trên mặt đất, cơn đau dữ dội khiến cô tỉnh táo hơn phần nào.

"Cô Tô, cô mau lên xe đi, cô Tô..."

Thấy xe dừng lại, tài xế đuổi theo, Tô Khanh cắn răng, chịu đau khập khiễng chạy ra ngoài.

Đau đớn là cách tốt nhất để cô tỉnh táo.

Tô Khanh rất hoảng sợ, cô biết hậu quả nếu bị bắt lại.

"Cô Tô, cô đừng chạy nữa, theo tôi về đi."

Tô Khanh chạy nhanh hơn, cô sốt ruột đến nỗi sắp khóc ra đấy, cô không muốn gả cho Lục đại thiếu bị què chân và hủy dung.

Xung quanh tối đen như mực, trông thấy người phía sau đã sắp đuổi kịp rồi, mà đầu cô đã choáng tới mức đến cơn đau cũng không thể khiến cô tỉnh táo nữa.

Tô Khanh tuyệt vọng không biết chạy đi đâu, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu cách đó không xa, một người đàn ông mặc mộ đồ bộ thể thao đang đứng ở cửa xe nghe điện thoại.

Đúng lúc người đàn ông chuẩn bị lên xe rời khỏi đó, Tô Khanh cố sức chạy đến, khóc nức nở cầu xin: "Cứu tôi với, xin anh, làm ơn cứu tôi."

Người đàn ông ngẩn ra một chút, đôi mắt sâu thẳm quét qua Tô Khanh.

Lúc này, người ở đầu dây bên kia điện thoại của người đàn ông vẫn đang lo lắng nói: "Cô dâu sắp đến rồi, sao chú rể anh vẫn chưa đến?"

"Ồn ào quá đi!" Người đàn ông mặt không biểu cảm cúp điện thoại.

Lúc này tài xế nhà họ Lục cũng đuổi tới, Tô Khanh vừa thấy thế liền bất chấp người đàn ông có đồng ý hay không, vội vàng kéo cửa xe chui vào, hai tay chắp lại, giọng hơi nghẹn ngào, cầu xin: "Giúp tôi!"

Lời cô vừa dứt, tài xế đã đuổi tới: "Cô Tô, mau về với chúng tôi đi, sắp không kịp rồi, Lục..."

Tài xế nhìn thấy người đàn ông thì sững sờ.

Còn chưa nói hết, người đàn ông đã phóng một ánh mắt lạnh buốt về phía anh ta: "Cút!"

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY