tỉnh dậy, mặt t
cả đêm trên
một người đàn ông đang ngủ, chính là người
trần nửa thân t
cuộc cô đã là
đau như búa bổ,
người, rất yên tĩnh. Cô tìm một tảng đá ngồ
có sự hãm hại của mẹ con Tô Tuyết, cô
ủa Sở Thiên Dật, người đàn ông đó khô
từng sinh con, e rằng những l
Dật, trong lòng Tô Khanh lại có c
g bí mật của mình bị Sở
hải mang gánh nặ
tính kế cô, nghĩ đến một năm ngọt ngào với S
lâu, anh cầm hai chai n
ọng, tối qua cô khóc dữ
ủa Lục Dung Uyên khi
n xong, lại kéo anh
say, hoàn toàn khô
ình tĩnh: "Sao tôi
ổ họng quả thực
h cờ đi ngang qua, là cô tự mình l
vội vàng nói: "Đừng nói nữa, tối qua tôi
i nhìn mình đang cởi trần, lập tức hiểu ra, Tô Khanh đan
n bẩn hết người, quần
i điện thoại cho cô, là số không có thực, tôi biết cô khinh thường một thằng nhóc nghèo như tôi, số điện thoại cô cho tô
iọng điệu th
thể kháng cự được giọng điệu này của ng
à, sao lại là số không có thực?" Tô Khanh hít sâu một hơi, như t
g này quen biết chưa đầy hai ngày, đã bên nh
àm chân chạy vặt, giao hàng cho người khác, năm nay ba mươi tuổi, không có
ưng nghĩ đến việc vừa rồi Tô Khanh hiểu lầm, lời nói ra
Khanh tin rằng hai người
hanh đỏ bừng cả
Lục Dung
à nghe quen q
ục mà cô suýt gả cũng
ược bao lâu, còn người đàn ông trước mắt, sức khỏe tốt, nhan sắc có thể
trùng tên tr
h chị em, vốn dĩ sắp kết hôn rồi, vì muốn giúp cô, bâ
Khanh ngước mắt chạm phải đôi mắt s
hìn Lục Dung Uyên: "Anh có m
nhiên bật cười: "Tôi khôn
đang định mở miệng, nhưng lại nghe Lục Dung
"Thế này có phải q
c, hai người đã ở bên nhau r
p thì ch
n Tô Tuyết, tại sao cô lại p
ơng làm bạn trai mình, cô quả t
, Lục Dung Uyên cũng lo lắng quá v
iọng điệu Lục Dung Uyên ôn hòa: "Chúng ta mới quen
điệu này có chút
ủy hôn rồi, vậy cha mẹ anh... khôn
ạm thời không liên lạc được." Lục Dung Uyên nghiêm túc n
hĩ nhiều, vì bụng cô đ
n nắm tay Tô Khanh: "Đi thô
Dung Uyên khiến
y đan chặt vào nha
thịt chạm vào nhau, khiến lòng
ngơ đột nhiên ở bên một người mà mình mới c
ên Dật và Tô Tuyết, chút tội lỗi và
ủa Tô Khanh, khóe môi vô thức nhếch lê
nhà hàng gần đó, không quá sang trọ
mái." Lục Dung Uyên đưa thực đ
không đắt, giá rất bình dân, cô c
gọi ít như vậy, nhíu mày:
u cũng ăn không hết." Tô Khanh ngăn lại: "Giao hàng
ang tiết kiệm ti
iãn ra, nở nụ cười nhẹ:
hàng cho Tô Khanh: "Đây là tiền tiết kiệm của tôi, k
y?" Tô Khanh h
ập hàng tháng của tôi khoảng một vạn, bây giờ thì hơi ít, tôi sẽ
nhau chưa đầy hai ngày, anh l
việc, không cần tiền của anh
nhiên." Lục Dung Uyên cố nhét thẻ ngân hàng vào tay Tô Khanh: "Đây kh
Lục Dung Uyên đây là đang
n của đàn ông ở đâu th
àn tay, khoảnh khắc đó, trong lòng Tô
tuy không phải đại gia
iàu, sống cuộc sống của một phu nhân giàu có, điều cô
g ngờ tham vọng của Sở Thiên Dật quá lớn, anh ta không
nào anh cần tiền thì nói một tiếng
ời: "Mỗi tháng em cho tôi chú
Tô Khanh đói lắm rồi,
luôn cẩn thận gắp thức ăn
n ăn ven đường, cảnh tượng này lọt vào mắt Vạn Dương
ông nhìn
i đang ăn cơm ở quán ăn ven đ