ày vải thủ công ở lối vào làm ch
tay làm, kiếp trước Phó Cảnh Nhiên
lại được tìm ra, đặt cạnh gi
ết, cô vẫn cảm
hạt lan tỏa, Phó Cảnh Nhiên ngồi lún sâu vào
, ánh mắt đầy cảnh giác và mơ hồ, như một ng
cũng không biết người trước
ật đáng sợ, không ấm áp
Đồng như bị một bàn tay lạnh g
hiên vừa đ
g phân biệt được mình là Phó C
Khi bước đến trước mặt
a trên người anh,
g Phán Tuyết và l
y, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không quen. Họ nói cô là vị hôn thê của
ồng cười
ng nhớ
hớ Tống P
ệc nhà họ Phó và nhà họ Nguyễn đã
ay về làng quê
ngay lập tức, như được thắp
tiền, nhưng anh chẳng quan tâm, "Tôi không muốn ở đây chút nào, mỗi ngày phải học quá nhiều quy tắc, còn phải nghe m
ư mà!" Ba chữ "Phó Tiểu Ngư" được anh nói ra một cách
n khiết đầy khao khát của anh, ch
hể đưa an
vui mừng reo lê
Nhiên lên chiếc thuyền
òi phả vào mặt, Phó Cảnh Nhiên ph
vá lưới, khi thấy Phó Cảnh Nhiên thì mắt họ sáng lên, sau đ
p mở miệng trước, giọng điệu thân thiện nhưng ánh mắt sắc bén đầy thù địch cứa qua N
ái trẻ bên cạnh bất ngờ cầm chậu nước biể
o của Nguyễn Đồng, chất lỏng mặn ch
"Nếu không phải cô đưa Phó Tiểu Ngư trở về, anh ấy đã sớm kết hôn với chị Phá
o đến, miệng không
húng tôi tốt biết bao, vì Phó T
tâm địa xấu xa, không chịu
không thể bị loại p
n tại chỗ, toàn thâ
n, nhìn về phía
ảnh hỗn loạn trước mặt, môi mấp máy, "Các người